Vô Thượng Thần Đế

Chương 3437: Huyền Thiên Sách, Cút Ra Đây! (2)

Mặc Vũ có thể rõ ràng cảm giác được, giờ khắc này, khí tức trong cơ thể hắn không ngừng tăng lên.
Cỗ khí tức đến từ đáy lòng kia, làm cho hắn hiểu được, Mục Vân, lần thứ hai tăng lên.
Đây rốt cuộc là thiên tư khủng khiếp cỡ nào?
Tu vi cảnh giới tăng lên như thế, tốc độ không khỏi quá nhanh một chút.
Nhìn thấy cảnh này, Mặc Vũ chỉ có thể thở dài trong lòng.
Nhân tộc, quả nhiên là một chủng tộc làm cho người ta không thể lý giải, kỳ tích, ở tộc hắn rất khó xuất hiện, nhưng ở Nhân tộc, lại luôn có nhân loại đứng đầu như vậy, trở nên vô cùng cường đại.
Từ từ, một thân ảnh cất bước mà ra từ trong ngọc bích.
Mái tóc dài màu đen, búi tóc dài, một sợi tóc ngang trên trán, trôi nổi theo gió nhẹ.
Thân ảnh thon dài, thân hình cũng không cường tráng, giờ khắc này, làm cho người ta có một loại khí tức như gió xuân phiêu phù mà đến.
- Thái Tử điện hạ.
Tuyết Trục Phong, Mục Vân Hi hiện tại đi lên, nhìn Mục Vân.
- Thái Tử điện hạ, ngài...
- Ừm, mới vào Tổ Thần cửu biến.
Mục Vân gật gật đầu.
Thật sự đã đạt tới cảnh giới Tổ Thần cửu biến.
Hiện tại, Mục Vân Hi cùng Tuyết Trục Phong hai người đều ngẩn ra.
Không nghĩ tới, Mục Vân thật sự đạt tới cảnh giới Tổ Thần cửu biến, tuy nói là mới vào, thế nhưng, tốc độ tăng lên kiểu này, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
- Chúc mừng điện hạ, trời thương Mục tộc.
- Chúc mừng điện hạ, trời thương Mục tộc.
Bá bá bá......
Hơn mười thân ảnh hiện tại quỳ một gối xuống đất, lần lượt bái lạy.
Nhìn hơn mười thân ảnh kia, Mục Vân phất phất tay nói:
- Trong vùng này, ngoại tộc xâm lấn toàn bộ bị chém giết, kế tiếp, Cửu Không Giới hẳn là sẽ mở ra, đã đến lúc trở về.
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
Bọn họ chỉ gặp tam tộc ngoại tộc, nơi nào thất tộc đều bị diệt?
Điều này thực sự là một chút không thể tin được.
- Điện hạ...
Ù ù...
Mà đúng hiện tại, trên thân thể mỗi người, một đạo ánh sáng lúc này, từ từ bốc lên.
Trong phút chốc, một đạo ánh sáng kia tựa như mở ra một cánh cửa thời không.
- Thật sự mở ra.
Mục Vân Hi ngẩn ra.
- Chuẩn bị rời đi đi.
Mục Vân nhìn bốn phía, nói:
- Lần này, Mục tộc ta, không cần... Sợ hãi nữa.
Dứt lời, bóng người Mục Vân chợt lóe, vọt về phía vòng xoáy trên đỉnh đầu.
Mà một thời không khác, trong toàn bộ Thần giới, vòng xoáy trên đỉnh đầu các võ giả mở ra, từng thân ảnh dần dần rời khỏi Cửu Không giới.
Nơi này, một đoạn thời gian rất dài về sau, đều sẽ giống như lúc trước, an ổn bình tĩnh.
Hào quang lóe ra, hồi lâu sau, lưu quang chợt lóe qua.
Từng thân ảnh xuất hiện trên bầu trời vạn trượng.
Ngay sau đó, chỉ thấy từng thân ảnh liên tiếp xuất hiện.
Chỉ là rất nhiều người vừa xuất hiện, liền bỏ chạy.
Trong đó, Thái Tử Chu Sâm và Thái Tử Dương tộc Dương Vũ không nói nhiều, bỏ chạy.
Về phần các cổ tộc khác, cũng không có gì dừng lại, nhanh chóng rời đi.
Mục Vân nhìn bốn phía bầu trời vạn trượng, thở ra một hơi.
- Thần giới, rốt cục đã trở lại.
- Đi.
Bàn tay vung lên, mọi người đi theo, lướt tới phía dưới.
- Mục Thái Tử!
Một tiếng hô to lúc này vang lên.
Chính là Chiêm Hân Di.
Chiêm Hân Di nhìn Mục Vân, ánh mắt phức tạp nói:
- Cám ơn ngươi rồi.
- Không cần cảm ơn ta, đại ca ngươi mặc dù là ta cứu, thế nhưng, hắn cũng bị ta trói buộc tự do, về phần các ngươi lựa chọn như thế nào, ta ở Mục tộc, chờ tin tức.
Mục Vân dứt lời, rời đi.
Tiến vào trong Cửu Không Giới, gần ba trăm năm thời gian, trong ba trăm năm này, không biết trong Mục Tộc như thế nào, cả thần giới như thế nào.
Mang theo mọi người, bóng dáng Mục Vân chợt lóe, nhất thời lao ra.
Chiêm Hân Di nhìn thấy một màn này, ánh mắt càng phức tạp.
- Hắn đến Tổ Thần cửu biến.
Chiêm Thiên Vũ hiện tại chua xót nói:
- Không hổ là Thái Tử Mục tộc.
- Tổ Thần cửu biến...
Chiêm Hân Di lẩm bẩm nói:
- Thần giới, chung quy không thể ổn định lại, xem ra, lại một hồi tanh phong huyết vũ, Chiêm tộc ta, nên đi đâu?
- Trước về trong tộc, hướng phụ thân bẩm báo đi.
- Ừm.
Hai người hiện tại, mang theo đám người Chiêm tộc, đồng thời rời đi.
Mà bên kia, Triệu Nham Minh hiện tại, nắm chặt hai tay, đắc ý tràn đầy.
- Tổ Thần lục biến.
Trong mắt Triệu Nham Minh đầy mừng rỡ, nói:
- Ba trăm năm thời gian, Tổ Thần tam biến đến Tổ Thần lục biến, không biết ba vị huynh trưởng, còn có chuyện gì để nói.
- Mục huynh đâu? Đã đi chưa?
Nhìn bốn phía, trong mắt Triệu Nham Minh mang theo mừng rỡ.
Triệu Nham Minh hắn, vốn là Thái Tử Triệu tộc, thuộc về hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đoạt.
- Triệu Thái Tử.
Đang lúc này, một thân ảnh bay như bay tới, chính là Tuyết Trục Ảnh.
Tuyết Trục Phong nhìn về phía Triệu Nham Minh, cười nói:
- Thái Tử nhà ta muốn ta mang theo lời, Triệu Kiệt Luân đã chết, Triệu Thái Tử lần này trở về, người cần lo lắng, thiếu một người.
- Cái gì?
Vừa nghe lời này, Triệu Nham Minh nhất thời cả kinh.
- Triệu Khai Minh cùng Triệu Thanh Phong, chỉ xem Triệu Thái Tử ứng đối như thế nào, cáo từ.
Thân ảnh Tuyết Trục Phong tiêu tán...
Triệu Kiệt Luân chết rồi.
Trong mắt Triệu Nham Minh hiện tại chợt lóe lên tinh quang.
Triệu Kiệt Luân chết, vậy hắn có thể tận lực lôi kéo đám người thủ hạ của Triệu Kiệt Luân.
Dù sao hiện tại trong Triệu tộc, phụ thân vẫn duy trì mình.
Lần này nếu biết mình đã đạt tới cảnh giới Tổ Thần lục biến, chỉ sợ sẽ càng tận hết sức lực.
- Đi thôi.
Thân ảnh Triệu Nham Minh phi nước đại rời đi.
Trên bầu trời vạn trượng, từng thân ảnh hiện tại biến mất không thấy.
Chuyến đi Cửu Không Giới kết thúc ở đây.
Mục Vân hiện tại, mang theo mọi người, trở về Mục tộc.
Trên đường đi, nhìn thần giới rộng lớn, Mục Vân thổn thức không thôi.
Ngày xưa, hắn tự cho là đỉnh thiên của tiên giới, mà sau đó, đến thần giới, mới biết được, thiên địa rộng lớn như thế nào.
Từ Hư Thần nho nhỏ, đạt tới cảnh giới Tổ Thần như hôm nay.
Có thể nói từng bước của hắn như đi trên băng mỏng.
Mà hiện tại, đạt tới cảnh giới Tổ Thần cửu biến, tâm cảnh của hắn, cũng là đạt được tăng lên thật lớn.
Ù ù...
Mà lúc này, một tiếng ong ong vang lên trong đầu Mục Vân, mấy thân ảnh vốn rất nhanh đi tới, hiện tại, trong nháy mắt dừng lại.
- Có chuyện gì vậy? Thái Tử điện hạ?
- Không có... Không sao đâu.
Thân thể Mục Vân hiện tại hơi run lên, nói:
- Các ngươi về Mục tộc trước, báo cáo với phụ thân ta, ta đi Linh Xà đảo.
Mục Vân hiện tại mở miệng.
- Nhưng Thái Tử điện hạ.
- Đi!
Mục Vân hạ xuống, thân ảnh trong nháy mắt lao ra, biến mất không thấy.
- Thái Tử điện hạ làm sao vậy?
- Có lẽ là nhớ thê tử?
- Vậy chúng ta về Mục tộc trước đi.
Từng thân ảnh, nhất thời chợt lóe rồi biến mất, biến mất không thấy.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận