Vô Thượng Thần Đế

Chương 992: Tăng giá rồi?

Xuất hiện lần nữa, trong tay Mục Vân đã thêm ra một khối phong kính.
- Ngươi là ai?
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, mấy người tranh chấp ngạc nhiên nói.
- Khối phong kính này, thuộc về ta!
Mục Vân không nói lời gì, rời đi.
Mà cho tới giờ khắc này, một người đám đám người kia bên mới ngạc nhiên hô:
- Phong kính của ta!
Mục Vân đương nhiên sẽ không để ý tới những người kia.
Hắn giờ phút này, đạt được phong kính, rời đi.
Đoạt bảo là được, Mục Vân cũng không phải loại người hiếu sát.
Lần nữa lĩnh ngộ phong chi ý cảnh trong một khối phong kính, Mục Vân cảm thấy vừa lòng thỏa ý.
Lĩnh ngộ đối với phong thuộc tính xung quanh lại tăng thêm một phân.
Chỉ là Mục Vân càng có thể cảm giác được, một chút ý cảnh đối với hắn lĩnh ngộ phong chi ý cảnh, thực sự chênh lệch quá xa.
- Không đủ không đủ, còn muốn tiếp tục mới được.
Mục Vân bất đắc dĩ thở dài, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.
- Quy Nhất, Tru Tiên Đồ thu ngàn vạn bảo bối, phong kính cái đồ chơi này, nên có chứ?
Mục Vân đi đường, trao đổi cùng Quy Nhất.
- Phong kính không có, bất quá bảo bối so với phong kính thì càng có thể giúp ngươi lĩnh ngộ phong chi ý cảnh, ngược lại tồn tại!
Quy Nhất lại cười hắc hắc, tràn ngập hương vị gian trá.
- Bảo bối gì?
Mục Vân khẽ giật mình, cười hắc hắc hỏi.
- Phong chi ý cảnh hoàn chỉnh!
Quy Nhất cười hắc hắc nói:
- Hoàn chỉnh phong chi ý cảnh đến từ một vị viễn cổ đại năng.
- Thôi đi!
Nghe đến lời này, Mục Vân lại bĩu môi.
- Phong chi ý cảnh viễn cổ đại năng? Bằng vào thân thể nhỏ bé ta bây giờ, tiếp nhận phong chi ý cảnh bực này, còn không treo! Mà phong chi ý cảnh cường đại như thế, chỉ sợ khiêu chiến ta còn không có tư cách.
Nhìn về phía trước, Mục Vân ha ha cười nói:
- Được rồi, ta vẫn thành thành thật thật tìm phong kính, tăng thêm một ít lĩnh ngộ phong chi ý cảnh thôi.
- Không có tiền đồ!
Quy Nhất thầm mắng một tiếng, lại không lên tiếng nữa.
Phong chi ý cảnh của loại cường giả kia, Mục Vân đương nhiên biết, đừng nói là giờ phút này hắn, cho dù hắn trước kia, đoán chừng cũng căn bản không đáng chú ý.
Viễn cổ đại năng!
Suy nghĩ một chút đều làm cho lòng người sinh hướng tới, mà không sinh ra một tia cảm xúc phản kháng tồn tại.
Trước mắt vẫn tìm một ít phong kính, khá đáng tin cậy.
Mục Vân tiếp tục tiến lên, một đường đi qua xuyên sơn đại hà, sâm lâm thảo nguyên, nhìn thấy rất nhiều linh thú trước kia cũng chưa từng gặp.
Dần dần, hắn cũng cảm giác được cái Phong Vẫn đại lục cổ lão. Khắp nơi có thể thấy được kiến trúc tàn tạ, cho dù cách trên vạn năm, mang theo tang thương, thế nhưng càng nhiều hơn là lịch sử lắng đọng.
- Ừm?
Trong lúc tiến lên, Mục Vân nhìn thấy phía trước từng tòa cung điện rách nát. Hắn nói là cung điện, không bằng nói những cái đó là miếu cỏ tàn tạ ven đường.
bàn ghế ngổn ngang lộn xộn tạp vật, bịt kín bụi bặm thật dày.
Xa xa nhìn qua, địa phương bực này, quả thực như bị bánh xe lịch sử nghiền ép lên.
Tiện tay đụng chạm một thạch đèn hình dạng quái dị, thạch đèn kia liền hóa thành bụi bặm, rơi lả tả trên đất.
- Cho dù cường thịnh vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm, cuối cùng, cũng hóa thành bụi bặm, chỉ có trường sinh bất tử, chúa tể hết thảy, mới có thể vĩnh tồn tại thế!
Mục Vân tự lẩm bẩm.
- Thời gian, có thể làm hao mòn hết thảy.
Quy Nhất giờ phút này cũng thở dài nói:
- Không ai có thể trường tồn bất hủ, cho dù đệ nhất Thần Đế cũng không có khả năng, chỉ có hắn, mới có thể.
Quy Nhất nói lời này tựa hồ nói cho Mục Vân nghe, lại tựa hồ nói cho mình nghe được.
- Chúng sinh phù đồ đều là sâu kiến, biến cường, không có mục đích, nếu như nói chân chính có mục đích, đó chính là chưởng khống hết thảy của mình, không bị thiên địa trói buộc.
Mục Vân lần nữa nói.
Vừa dứt lời, hắn khoanh chân ngay tại chỗ.
Thời gian, không phải bất kỳ kẻ nào đều có thể khống chế.
Cho dù cường giả cảnh giới Vũ Tiên cảnh cửu trọng, lĩnh ngộ thời gian pháp tắc, nhưng chân chính có thể khống chế, cũng bất quá là một vùng không gian mình chưởng khống kia.
Cho dù là tiên, chưởng khống không gian cũng có hạn, có thể khống chế thời gian trôi qua, càng có hạn.
Trong lòng Mục Vân có ngộ hiểu, ngồi dưới đất, bên trong thân thể tản mát ra một cỗ tử khí yên tĩnh.
Toàn bộ tàn tạ cung điện giống như đang giờ phút này, không có bất kỳ vật sống.
Vù vù...
Không biết trôi qua bao lâu, hai tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Chỉ là sau hai tiếng xé gió kia, càng nhiều tiếng hơn truyền đến.
- Hỏa Trạch, Hỏa Lâm, hai người các ngươi, không cần trốn, gặp được Thanh Chu Ngọc ta, các ngươi liền cứ chờ chết đi.
Một tiếng cười ha ha vang lên phía sau hai người.
Nhất thời, sau tiếng cười to, tiếng song chưởng phá không mà tới.
Chưởng âm vang lên, hai đạo chưởng ấn lúc này ầm vang rơi xuống.
Mắt thấy chưởng ấn sắp nổ hai người, dưới cường lực bực này, chỉ sợ hai người sẽ mất mạng.
Ngay tại giờ phút này, trong chốc lát, Hỏa Trạch cùng Hỏa Lâm hai người lại đột nhiên cảm giác được, tốc độ thân thể của mình gia tăng, thế nhưng tốc độ chưởng ấn từ lúc đầu tới gần phương hướng của bọn hắn lại chậm lại.
Không đúng!
Hai người phản ứng trở lại bất ngờ phát hiện, không phải tốc độ chưởng ấn trở nên chậm, mà tốc độ của bọn hắn biến nhanh.
Thế nhưng tốc độ hai người bọn họ tuyệt không gia tăng, đã đạt đến cao nhất.
Là thời gian.
Đột nhiên, hai người giống như thấy chuyện gì khó tin, trợn mắt hốc mồm.
Là thời gian tăng tốc, cho nên bọn hắn mới có thể đào thoát khỏi chưởng ấn kia truy đuổi.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, phía sau hai người, hai tiếng ầm ầm nổ đùng đoàng vang lên, đại điện tàn tạ triệt để sụp đổ ra, bụi bặm tóe lên.
- Xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy hai người tránh thoát song chưởng của mình, sắc mặt Thanh Chu Ngọc rung động, khó tin nói.
- Thanh Chu Ngọc, uổng ngươi trước kia cũng là đệ tử Hỏa Hành sơn, giết hại đồng môn, ngươi vẫn xứng với Hỏa Hành sơn lúc trước tiến vào sao?
Hỏa Trạch kịp phản ứng, quát.
- Cẩu thí!
Nghe đến lời này, thân ảnh của người nọ đi ra từ bên trong từng tầng từng tầng tro tàn, cười nói:
- Bây giờ ta là đệ tử Ngũ Hành thiên phủ, vẫn luôn là thế, ánh mắt các ngươi thiển cận, làm sao có thể biết, chỗ tốt khi tiến vào bên trong Ngũ Hành thiên phủ?
- Ngũ Hành thiên phủ, là nơi hội tụ của những thiên tài thức tỉnh song thuộc tính tam thuộc tính, thậm chí là ngũ hành thuộc tính chúng ta, ngũ đại thế lực, căn bản chính là đang làm hại chúng ta.
- Ngươi nói như vậy, vậy ngươi lúc trước vì sao còn muốn bái nhập đến Hỏa Hành sơn, tiến vào Ngũ Hành thiên phủ không được sao?
Thanh Chu Ngọc vừa dứt lời, một tiếng nói lại đột nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận