Vô Thượng Thần Đế

Chương 2587: Bắt đầu tiến vào

Nhiên Đăng Cổ Phật chắp tay phải ở trước người, tay trái buông xuống, có thể thấy được, bên cánh tay trái, phía dưới trống rỗng, hiển nhiên là... Không có tay trái.
- Ha ha...
Gia Cát Văn cười ha hả nói:
- Cổ Phật đại sư không tới, sao chúng ta dám vượt qua?
- Gia Cát Văn thí chủ khiêm tốn, thân là đệ nhất Đế khí sư tiên giới, uy danh của ngài còn lâu mới thua ta, lão nạp ta bất quá chỉ là lão nhân gần đất xa trời mà thôi.
Nhiên Đăng Cổ Phật hiện tại rất khiêm tốn, nói:
- Nếu tất cả mọi người ở chỗ này chờ đợi, lão nạp sẽ vì mọi người đo lường cát hung trong này.
Nhiên Đăng Cổ Phật nói xong, bàn tay vung lên, từng đạo kim quang xông vào trong răng cửa bị rách, mọi người bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Một lần này, chính là một ngày một đêm.
Đột nhiên, Nhiên Đăng Cổ Phật thu hồi bàn tay.
- Quái tai quái tai.
Nhiên Đăng Cổ Phật thở dài nói:
- Cực Động Thương, chính là thiên tài nổi danh tiên giới mấy chục vạn năm, đan, khí, trận ba đạo đều thông, ta tự than không bằng, tự than không bằng.
- Cự tượng này, ta suy đoán không sai, hẳn là Cực Động Thương luyện chế thân ngoại hóa thân ngưng tụ, trong đó chỉ riêng trận pháp, đã có ba mươi tám triệu cái, lớn nhỏ chồng lên nhau, dị thường nguy hiểm.
- Về phần trong trận pháp rốt cuộc là cái gì, có khả năng là cần mọi người tiến vào xem xét một phen.
Nhiên Đăng Cổ Phật vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Nói lời này, tựa hồ chẳng khác nào không nói, nhưng do Nhiên Đăng Cổ Phật nói ra, mọi người an tâm.
Từng đạo thân ảnh, thoả thuê mãn nguyện, muốn tiến vào, nhưng vẫn có chút sợ hãi.
Nhưng nương theo đạo thân ảnh thứ nhất tiến vào trong đó, những người khác, dần dần cũng bắt đầu kiềm chế không được suy nghĩ ở nội tâm.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, người tiến vào trong đó, càng ngày càng nhiều.
Mục Vân hiện tại nhìn mọi người bên cạnh, cũng gật gật đầu.
- Chúng ta cũng đi vào thôi.
Mục Vân thản nhiên nói.
- Ừm.
Mọi người đồng loạt lên tiếng.
- Mục thí chủ!
Mà lúc này, một tiếng cười nhạt vang lên phía sau Mục Vân.
Người tới, đúng là Nhiên Đăng Cổ Phật.
- Nhiên Đăng đại sư.
Nhìn thấy Nhiên Đăng Cổ Phật, Mục Vân chắp tay.
Người Phật vực, từ trước đến nay không thích tranh đấu trong Tiên giới, hơn nữa từ xưa đến nay, Phật vực xen vào cũng rất ít.
- Để Phổ Thạch nói cho Mục thí chủ biết, rảnh rỗi đến Vô Lượng Phật Tông ta ngồi một chút, xem ra Mục thí chủ vẫn không có thời gian.
Nhiên Đăng cười nhạt nói, ngữ khí rất bình thản.
- Quả thật.
Mục Vân cười khổ nói:
- Nhiên Đăng đại sư, không biết chuyện gì lo lắng như thế?
- Chuyện này, cũng không phải một câu hai câu có thể giải thích rõ ràng, chỉ là chuyện liên quan đến Tiên giới cùng với Thần giới, ta nghĩ Mục thí chủ tất sẽ quan tâm, như vậy đi, đợi đến khi Mục thí chủ đi ra từ trong cự tượng, lại nói cũng không muộn.
Chuyện liên quan đến Tiên giới cùng Thần giới?.
Mục Vân ngẩn ra.
Nghe có vẻ như mọi thứ không đơn giản như vậy.
Chỉ là hắn xưa nay cùng Phật vực không có giao tiếp gì, giao tình duy nhất chính là Như Tôn hành giả.
Nhưng mà cùng Như Tôn hành giả, cũng chưa nói đến giao tình cũ, chỉ có thể xem như bằng hữu bình thường.
Lần trước Phổ Thạch giao thủ cùng hắn, song phương mỗi người nhường một bước, đã làm cho hắn rất kinh ngạc.
- Mục thí chủ không cần kinh ngạc, thiên địa này to lớn, mênh mông vô cùng, lão nạp chỉ là nói một ít những gì mình biết cho Mục thí chủ mà thôi, được người ủy thác, việc nên làm.
Nhiên Đăng dứt lời, lại nói:
- Mục thí chủ có thể xuất phát.
- Ừm.
Người Phật vực, từ trước đến nay nói chuyện rất hàm súc, Mục Vân cũng không thèm để ý.
Xoay người mang theo mọi người chuẩn bị tiến vào trong răng cửa, bên trong, mới là thứ hắn muốn thăm dò nhất.
- Mục thí chủ!
Nhiên Đăng hiện tại lại mở miệng, nói:
- Phật Đà thánh thủ cùng Thiên La chi tâm, mong Mục thí chủ, có thể yêu quý, đây là vật trở về nguyên chủ.
Nhiên Đăng dứt lời, cười nhạt một tiếng, xoay người rời đi.
Mục Vân hiện tại lại càng thêm kinh ngạc.
- Thôi.
Mục Vân cười nhạt nói:
- Sau khi trở về, lại hỏi cũng không muộn.
Dứt lời, nhìn bức tượng khổng lồ, Mục Vân mở lời:
- Đi thôi!
Đội ngũ chậm rãi xông vào.
Gần đó đều là cường giả đến từ các vực giới, bọn họ dẫn đầu tiến vào trong đó, xa xa những võ giả Đại La Kim Tiên, Kim Tiên tiên giới cũng xông vào.
Bọn họ chỉ hy vọng nhặt chút hạt vừng đậu xanh phía sau những người này, cũng đã rất thỏa mãn rồi.
- Mọi người cẩn thận, đây dù sao cũng là phân thân cự tượng do Cực Động Thương lưu lại, bên trong rốt cuộc như thế nào, chúng ta cũng không biết, nhớ kỹ không thể tự loạn trận cước!
Mục Vân dặn dò.
- Được.
Bá bá bá......
Từng tiếng phá không vang lên, từng thân ảnh dọc theo răng cửa tượng khổng lồ, bay vào trong, tiếng nổ vang liên tiếp vang lên.
- Ừ?
Một bước bước vào trong răng cửa của bức tượng khổng lồ, Mục Vân chỉ cảm giác, trước mắt một mảnh hắc ám, hồn thức tản ra, căn bản không nhìn thấy bốn phía rốt cuộc là bộ dáng gì.
Nhưng trong không khí lại có một tia mùi máu tươi.
Thân ảnh đi tới phía trước một bước, thân thể Mục Vân cứng đờ, chỉ cảm giác, đụng phải một thân thể.
- Ai!
- Ai!
Song phương mỗi người hô một câu, tách ra.
Chỉ là sau khi tách ra, nghe được tiếng của đối phương, hai người đều sửng sốt.
- Sư đệ.
- Sư tỷ.
Hai người lại một lần nữa tới gần.
Hai đạo thân ảnh, kề sát lẫn nhau.
- Đây là tình huống gì!
Diệp Tuyết Kỳ mở lời:
- Đen như mực, căn bản không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào.
Diệp Tuyết Kỳ oán giận, nói:
- Đúng rồi, chúng ta có thể dùng viên ngọc chiếu sáng.
- Không thể.
Mục Vân đột nhiên ngăn cản.
- Vì sao?
- Minh châu phát ra hào quang, sẽ khiến cho chúng ta ở trong bóng tối rất chói mắt, người xa xa đều có thể nhìn thấy chúng ta, mà chúng ta lại chỉ có thể nhìn thấy gần, đối với chúng ta bất lợi, hơn nữa...
- A...
Đang lúc này, đột nhiên, Mục Vân còn chưa nói hết, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cách hai người bọn họ ngàn thước, một tia ánh sáng yếu ớt lúc này dâng lên, nhưng ánh sáng yếu ớt kia vừa mới dâng lên liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tiêu tán không thấy...
- Hơn nữa, tựa như vậy, nguy cơ không biết, có lẽ cũng sẽ theo ánh sáng bị dẫn tới.
Mục Vân ôm Diệp Tuyết Kỳ vào lòng, trấn định nói:
- Chúng ta đi trước, xem rốt cuộc là tình huống gì.
- Ừm.
Trong bóng tối, thân thể hai người dán cùng một chỗ, thậm chí ngay cả cũng có thể cảm giác được nhịp tim của nhau.
Chỉ là hiện tại Mục Vân cũng không có tâm tư lệch lạc gì, trong bóng tối, hung hiểm không biết, ai có thể biết được.
- A...
Chỉ là, hai người đi tới, đột nhiên dưới chân lăng không, song song rơi vào khu vực không rõ phía dưới, liếc mắt một cái căn bản không nhìn thấy đầu...
Vẻ mặt Mục Vân hiện tại biến đổi, vội vàng lấy ra mấy viên minh châu, ném ra.
Viên ngọc tỏa ra hào quang, chiếu sáng xung quanh.
Mục Vân hiện tại mới phát hiện, hai người theo một thông đạo thẳng tắp, hướng phía dưới trượt xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận