Vô Thượng Thần Đế

Chương 1629: Phi thiên (2)

Hắn mặc dù thân là lâu chủ Thiên Kiếm lâu, thế nhưng kiếm đạo cũng là ý cảnh hắn đang theo đuổi.
Phái chủ Nhất Diệp kiếm phái Diệp Cô Tuyết sở dĩ trong mấy ngàn năm thành lập Nhất Diệp kiếm phái, trở thành một Thanh Đồng cấp thế lực, để người kiêng kị, cũng là bởi vì nữ nhân này lĩnh ngộ kiếm đạo.
Cộng đồng tiến thối cùng thiên địa đại đạo, điểm này, không người có thể so.
- Xem ra, tiểu tử này quả nhiên là yêu nghiệt, cảnh giới Nhân Tiên đã lĩnh ngộ kiếm đạo, đến cảnh giới Địa Tiên, uy lực kiếm đạo đề thăng, chỉ sợ hắn sẽ nhanh chóng quật khởi.
Thiên Quân Vũ thầm nghĩ.
Mà lúc này, hai người đã giao thủ.
Triệu Văn công kích, tư thái gió thổi báo giông bão sắp đến, công kích giống như cuồng phong bạo vũ để người cảm giác được lầu cao sắp đổ.
Thế nhưng một bên khác, Mục Vân lại lù lù bất động, ổn trọng như núi, một bước bước ra, một kiếm một kiếm, khí thế hoàn toàn không thay đổi.
Mặc ngươi thối gió đông nam tây bắc, ta vẫn là bàn thạch vững vàng.
Thấy cảnh này, đám người chỉ cảm thấy tuyệt không thể tả.
Trong lúc nhất thời, người vây quanh phát hiện, kiếm của Mục Vân căn bản không có kiếm pháp có thể nói, chỉ là đâm, trảm, bổ chờ một vài chiêu số đơn giản nhất.
Nhưng chính là ngần ấy lại để Triệu Văn không cách nào phản kháng.
Nói đúng ra, Triệu Văn căn bản tìm không thấy bất kỳ lỗ hổng nào có thể xé rách phòng ngự của Mục Vân, thậm chí đối mặt với Mục Vân công kích lại có cảm giác muốn tránh cũng không được.
Quá kỳ quái!
Triệu Văn triệt để trợn tròn mắt.
Loại cảm giác này thực sự quá kỳ quái.
- Đáng ghét!
Triệu Văn công kích đều bị Mục Vân hóa giải, thậm chí mình còn muốn chủ động phòng ngự Mục Vân công kích.
Cái này sao khiến hắn tức giận.
- Mục Vân, ngươi đang dùng biện pháp quái gì?
Triệu Văn tức giận, sắc mặt đỏ lên.
- Không có biện pháp quái gì cả.
Mục Vân hỏi ngược lại:
- Thế nào? Có cái gì không đúng?
- Ngươi...
Nhìn thấy Mục Vân trêu tức cười cợt, Triệu Văn càng phẫn nộ.
Gia hỏa này, tuyệt đối cố ý.
- Ta mặc kệ ngươi sử dụng biện pháp gì, nếu ngươi muốn giao thủ cùng ta, vậy thì xuất ra thực lực chân chính của ngươi đi?
- Ngươi xác định?
Mục Vân lật trường kiếm một cái, cầm kiếm trước người, nhìn Triệu Văn.
- Đương nhiên!
- Thỏa mãn ngươi.
Mục Vân không nói hai lời, rút kiếm, tiến lên.
- Kiếm Phong Thiên Địa!
Vạch ra một kiếm, khí thế Mục Vân lúc này bỗng nhiên tăng trưởng.
- Lạc Kiếm Cô Thiên!
Giết ra kiếm thứ nhất, Triệu Văn biến sắc, vội vàng chống cự, thế nhưng kiếm thứ hai của Mục Vân đã đến.
- Phong Kiếm Ngâm!
Giết ra kiếm thứ ba, Triệu Văn lại đang phòng thủ kiếm thứ hai.
- Tiên Kiếm Phong Tiên Ấn!
Chém ra kiếm thứ tư, Mục Vân thu kiếm, quay trở lại.
Mà lúc này, kiếm thứ ba và kiếm thứ tư chồng chất lên nhau, Triệu Văn đã triệt để luống cuống.
Đinh đinh...
Tiếng kiếm reo thanh thúy vang lên, Triệu Văn không ngừng lùi lại.
Nhìn thấy Mục Vân chém tới kiếm thứ tư, kiếm thứ ba đã để đầu hắn đau, một kiếm này, thế nào ngăn cản?
Vạn bất đắc dĩ, Triệu Văn không ngừng lùi lại.
Nhưng kiếm thế lại ngày càng nghiêm trọng đánh tới, sắc mặt Triệu Văn đột nhiên kinh biến, cũng không bảo trì phong phạm của mình, vung chân, triệt để phi nước đại.
Đánh không lại.
Một kiếm thắng qua một kiếm, cơ hồ để hắn lâm vào tuyệt vọng.
Nhưng Triệu Văn vừa chạy, các đệ tử Thiên Kiếm lâu thì kinh ngạc đến ngây người.
Chạy...
Đây coi là chuyện gì.
Nhìn thấy Triệu Văn cử động, đông đảo đệ tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
- Hừ!
Thiên Quân Vũ thấy cảnh này, lại hừ lạnh một tiếng.
- Phế vật!
Triệu Văn, chạy ra bên ngoài đám người mới dừng lại.
Nhìn thấy ánh mắt đám người đang chăm chú nhìn mình, sắc mặt hắn không khỏi khô nóng.
Quá mất mặt!
- Đường Hiển Linh, ngươi lên.
Thiên Quân Vũ nhìn Triệu Văn liền cảm giác được tức giận từ trong tim.
Tên này thế mà còn xếp thứ ba ngoại kiếm các, quả thực là sỉ nhục của Thiên Kiếm lâu.
Đường Hiển Linh đi đến võ tràng, nhìn Mục Vân, trong lòng cũng bất ổn.
Thật ra hắn chỉ mạnh hơn Triệu Văn một ít.
Vẻn vẹn mạnh hơn một ít mà thôi.
Thế nhưng xem tình huống trước mắt, Triệu Văn bại bởi Mục Vân, hắn cũng không thể lạc quan.
- Xin chỉ giáo!
Đường Hiển Linh đi đến phía trước Mục Vân, chắp tay cười nói.
- Mời!
Nhìn người nọ khách khí, Mục Vân cũng khách khí chắp tay.
Đưa tay không đánh người mặt tươi cười.
Đường Hiển Linh trước mắt, nhìn qua không có vênh váo hung hăng, cũng không tệ lắm.
- Chỉ là luận bàn, mong rằng Mục huynh thủ hạ lưu tình.
Giờ khắc này, Đường Hiển Linh thay đổi xưng hô.
- Nói quá lời!
Mục Vân lại lần nữa chắp tay, khẽ mỉm cười nói.
Hai người đứng giữa sân bắt chuyện, Đường Hiển Linh lấy ra trường kiếm của mình, động tác rất chậm, giống như đang dài thời gian tranh tài.
Thấy cảnh này, Mục Vân cũng không nóng nảy, nắm Hắc Dận Kiếm trong tay.
Hắn ngược lại muốn nhìn một chút Đường Hiển Linh muốn làm gì.
Đường Hiển Linh giờ phút này động, một kiếm giết ra, thẳng đến Mục Vân mà đi.
Chỉ là kia kiếm nhìn qua nhẹ nhàng, giống như không có bất kỳ lực đạo gì.
Khanh...
Thần sắc Mục Vân không thay đổi, xuất kiếm nghênh địch.
Ngay khi hai kiếm va nhau, đăng một tiếng vọng vang lên, một kiếm của Mục Vân cũng không có sử xuất ra khí lực quá lớn, thế nhưng toàn bộ thân thể Đường Hiển Linh lại không ngừng rút lui quay về.
- A?
Thấy cảnh này, Mục Vân sững sờ.
Gia hỏa này muốn làm gì?
Không đến mức yếu ớt như vậy chứ?
Mục Vân không hiểu.
- Lại đến!
Đường Hiển Linh lại không kiêu không gấp, ngược lại hiện ra ý cười trên mặt.
Mục Vân thoải mái.
Chẳng lẽ gia hỏa này muốn cùng hắn diễn một tuồng kịch? Để hắn có thể xinh đẹp thắng được thi đấu, thế nhưng cũng sẽ không mình bị Thiên Quân Vũ phê bình.
Mục Vân nghĩ như thế, bắt đầu thoải mái.
Đường Hiển Linh đã muốn chơi, vậy thì bồi hắn chơi đùa.
Kiếm ra, tốc độ Mục Vân cũng hàng xuống dưới.
Thấy cảnh này, trong mắt Đường Hiển Linh đột nhiên xuất hiện một tia đắc ý.
Trong chốc lát, Đường Hiển Linh xuất kiếm.
Chỉ là lần này, tốc độ Đường Hiển Linh lại bạo tăng, trường kiếm chém ra với tốc độ cực nhanh.
- Ừm?
Nhìn thấy Đường Hiển Linh đột nhiên nổi loạn, Mục Vân giật mình.
Gia hỏa này...
Nguyên lai là cố ý!
- Thông minh vặt của ngươi dùng không đúng chỗ rồi.
Nhìn thấy Đường Hiển Linh đột nhiên bạo khởi, Mục Vân nhất thời rút lui.
- Muốn chạy? Chạy không thoát.
Đường Hiển Linh nhìn Mục Vân, quát khẽ một tiếng, một bước bước ra.
Rầm rầm rầm...
Chỉ là giờ phút này, trong lúc Mục Vân lui ra phía sau, giết ra một kiếm.
Nguyên lai gia hỏa này chỉ giả vờ giả vịt mà thôi.
Ý đồ chân chính là công kích hắn.
Trên mặt Mục Vân lộ ra mỉm cười.
- Nguyên lai ngươi có một chút tiểu tâm tư.
Mục Vân cười ha ha, trên mặt mang theo ý cười chế nhạo.
- Bị ngươi khám phá.
Đường Hiển Linh cười hắc hắc nói:
- Bất quá đã muộn, từ khi ta bắt đầu thi triển chiêu này, ngươi đã thua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận