Vô Thượng Thần Đế

Chương 2755: Một lưới bắt hết? (2)

- Ngươi không nói, ta thấy một người, giết một người! Mục Vân lạnh lùng nói.
- Đừng, đừng.
Cổ Ngữ Tranh đột nhiên nói:
- Ta nói, ta nói, ta mang ngươi đi, bây giờ mang ngươi đi.
Lời nói dứt lời, Cổ Ngữ Tranh biết, tối nay, Lư gia bên kia cho dù là thành công, Cổ gia bọn họ, cũng sẽ tổn thất quá nhiều.
Đi vào trong tàng bảo thất, Mục Vân không khỏi nói, trắng trợn cướp đoạt, thu sạch sẽ thần tinh, thần quyết cùng thần khí.
Làm lần đầu tiên, lần thứ hai này, liền rất thuận tay.
Lần này Mục Vân cũng không có thống kê, thu vào Tru Tiên đồ, sau này lại quan sát.
Mà hiện tại, nhìn Cổ Ngữ Tranh, Mục Vân cười nói:
- Đa tạ, ta thấy ngươi cũng rất thống khổ, dứt khoát giúp ngươi một phen.
Dứt lời, Mục Vân cắt cổ Cổ Ngữ Tranh.
- Đốt đi!
Bàn tay vung lên, thiên hỏa lan tràn, cho dù dưới mưa to bàng bạc, thiên hỏa hiện tại cũng hừng hực thiêu đốt...
Ngay sau đó, Mục Vân không hề do dự, đi tới nhà thứ hai - Tiêu gia.
Giờ khắc này, bên trong Tiêu gia, đèn đuốc sáng trưng, Cổ gia hừng hực bốc cháy đại hỏa, ở trong bầu trời đêm, cũng không lóng lánh, dù sao, mưa to bàng bạc, cách nhau lại rất xa, giữa hai bên không dễ dàng tra xét.
Lúc này đây, Mục Vân không có gì chào hỏi, ngang ngược xông vào trong Tiêu gia, trắng trợn cướp đoạt.
Khô Dụ giờ khắc này, đã hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mục Vân... Điên rồi.
Làm như vậy, không khác gì vì thế đắc tội hết Cổ gia cùng Tiêu gia.
Còn nữa, thực lực của Mục Vân, chuyện gì xảy ra?
Rõ ràng là cảnh giới Hư Thần viên mãn, nhưng hai cao thủ Tiêu gia Hư Thần đỉnh phong vừa rồi đối mặt, phất tay chém giết.
Thật kỳ lạ.
- Khô tiên sinh.
Mục Vân cười nhạt nói:
- Một ngàn viên thần tinh, làm thù lao dẫn đường cho ngươi.
Mục Vân nói xong, đem thần tinh giao cho Khô Dụ.
- Ta còn chưa mang theo xong...
Khô Dụ phất phất tay.
- Không sao, xem ra Hạ gia, không đi được.
Mục Vân nhìn phương xa, nói:
- Lư gia bên kia, tựa hồ đánh nhau, hơn nữa Tiêu gia cùng Cổ gia thiêu đốt đại hỏa, nhất định rất dễ thấy trong bầu trời đêm, đến lúc đó Cổ gia cùng Tiêu gia phát hiện vấn đề, cũng không tiện một lưới bắt hết.
Một lưới bắt hết?
Mục Vân có ý gì?
Là muốn một lưới bắt hết Cổ gia cùng Tiêu gia và Hạ gia sao?
Nhưng làm thế nào có thể.
Ba vị tộc trưởng Cổ Quan, Tiêu Hiền, Hạ Diệc Phàm của tam đại gia tộc đều là cảnh giới Chân Thần sơ kỳ, hơn nữa Viêm Thông Thiên cùng Viêm Như Phong của Viêm gia, năm đại Chân Thần, đó chính là năm tòa núi cao.
Nội tình bản thân Lư gia đúng là không tệ, theo đạo lý mà nói, tam đại gia tộc liên hợp lại, hộ vệ tầng dưới chót của nhau, cũng không nhất định là đối thủ của Lư phủ, nhưng Chân Thần, một người cũng đủ để thay đổi chiến cuộc.
- Được rồi, ngươi trở lại Quảng Bình đường trước đi.
Mục Vân cười nói:
- Sau này có chuyện gì, có thể đến Lư phủ tìm ta, cho dù ngày sau ta không ở mười tám châu quận, ngươi cũng có thể tới tìm ta.
- Tốt.
Khô Dụ nhìn Mục Vân, nói:
- Ngươi cẩn thận một chút.
- Ừm.
Dứt lời, Mục Vân rời khỏi Tiêu gia, thiên hỏa vây quanh toàn bộ Tiêu gia, hừng hực thiêu đốt.
Hành động này của Mục Vân không khác gì diệt tộc.
Nhưng sự thật cũng chính là như thế, trong thần giới, không có lòng thương hại, đắc tội, nếu không nhanh chóng giết tuyệt, đó chính là tự đào mộ.
Cổ gia, hiện tại chính là như thế.
Nếu Cổ gia trước tiên liên hợp Viêm gia giết hắn cùng Tạ Thanh, căn bản không có những chuyện này.
Cho nên hiện tại, Mục Vân vô cùng hiểu rõ, nên làm như thế nào.
Mà bên kia, Khô Dụ vội vàng vàng trở lại Quảng Bình đường.
- Khô tiên sinh.
- Khô tiên sinh.
Dọc đường đi, vài gã sai vặt ở Quảng Bình Đường đều cung kính hành lễ, tươi cười đối đãi.
Khô Dụ hiện tại chính là chấp sự tổng quản Quảng Bình đường, toàn bộ Quảng Bình đường, bất kể là tổng quản phụ trách chuyện gì, đều do hắn quản lý.
Đây quả thực là địa vị tăng lên một mảng lớn.
Một bước lên trời.
- Khô tiên sinh, đã trở lại.
Mà đúng lúc này, Lục Bình cũng đi tới, tựa hồ chờ đợi hồi lâu, nhưng trên mặt lại không có nửa phần không kiên nhẫn.
- Thiếu chủ.
- Trở về là tốt rồi!
Lục Bình kéo qua Khô Dụ, nói:
- Mục Vân rốt cuộc mang ngươi đi làm gì?
- Chỉ đường.
Khô Dụ cười khổ nói:
- Hắn không biết đường, bảo ta dẫn đường cho hắn.
- Dẫn đường? Đi đâu?
Khô Dụ còn có khiếp sợ, lẩm bẩm nói:
- Là đi Cổ gia cùng Tiêu gia...
- Cổ gia? Tiêu gia? Hắn làm gì ở đó? Lục Bình nhịn không được kinh ngạc nói.
- Thiếu chủ, thiếu chủ...
Đang lúc này, ngoài cửa lớn, mấy đạo thân ảnh đột nhiên xông qua mưa to, vội vàng vọt vào.
- Hả? Đậu Anh, không phải ngươi ở Cổ gia làm tai mắt cho Quảng Bình đường của ta, sao bây giờ chạy về làm gì?
Quảng Bình đường không chỉ phụ trách đấu vật, còn tìm hiểu tin tức, mà còn là ưu tiên hàng đầu để Quảng Bình đường sống sót.
Đậu Anh này, Lục Bình nhớ rõ, hao phí một cái giá thật lớn, mới sắp xếp đến Cổ gia.
- Không chạy liền chết.
Đậu Anh dập đầu nói:
- Cổ gia vừa mới bị Mục Vân một ngọn lửa thiêu rụi, còn cướp đoạt bảo bối trắng trợn, cướp đoạt không còn gì...
- Cái gì?
Vừa nghe một câu này, Lục Bình hoàn toàn trợn tròn mắt.
Thực sự là Mục Vân làm sao?
Tiểu tử này, sao lại điên cuồng như vậy?
- Là hắn làm.
Khô Dụ cười khổ nói:
- Ta lúc ấy ở bên cạnh hắn, dẫn đường cho hắn...
Trái tim Lục Bình hiện tại đập thình thịch không ngừng, buộc mình phải tỉnh táo lại.
- Khô Dụ!
Lục Bình nhìn Khô Dụ, nói:
- Sau này trừ phi là đại sự, trong Quảng Bình đường này, ngươi đều có thể quyết định, ngươi nhìn muội muội ta Lục Cầm như thế nào? Thật ra ta vẫn luôn thấy ngươi là một nhân tài, như vậy, sau khi ta hỏi phụ thân, gả muội muội cho ngươi.
- Nhớ kỹ, ngày sau, nhất định phải làm tốt quan hệ cùng Mục Vân.
- Thiếu chủ.
Khô Dụ ngẩn ra, nói:
- Thiếu chủ, xung quanh Lư phủ, có tứ đại gia tộc, năm vị võ giả Chân Thần cảnh giới vây quanh, lần này chỉ sợ...
- Yên tâm.
Lục Bình ngắt lời:
- Sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, ngươi yên tâm.
- Ngay cả Viêm Bá Quân cùng Viêm Động cũng chết trong tay hắn, đừng nói năm người bên ngoài Lư phủ, cho dù thêm năm người nữa, chuyện tối nay cũng đã định hình rồi.
Nghe được lời này, Khô Dụ càng hoàn toàn choáng váng.
Viêm Bá Tương cùng Viêm Động... Bị Mục Vân giết?
Chuyện này xảy ra khi nào?
Hiện tại, cẩn thận nghĩ lại, Mục Vân làm chuyện, nhẹ nhàng quen đường, tựa hồ quả thật không giống lần đầu tiên.
Nói như vậy...
Khô Dụ hiện tại chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Ha ha... Khô tổng quản, ngươi sau này nói không chừng chính là người một nhà, đi, tối nay, hai người chúng ta uống rượu nói cười, thuận tiện nói về Mục Vân này một chút...
Lục Bình biết, tình hình chiến đấu bên ngoài, không phải Quảng Bình đường bọn họ có thể quản.
Quảng Bình đường vốn là sinh tồn trong khe hở, chuyện lớn giữa các gia tộc, bọn họ làm sao có tư cách tham gia.
Mà hiện tại, bên ngoài Lư phủ, bên trong ba tầng, ngoài ba tầng, một đám hộ vệ mặc các loại y phục khác nhau, cầm binh khí đứng vững.
Bạn cần đăng nhập để bình luận