Vô Thượng Thần Đế

Chương 1013: Kiếp Trước Thân Thế (1)

Bạo tạc mãnh liệt bao phủ toàn bộ bong bóng.
Trong lúc nhất thời, chỉ có thể nhìn thấy bên trong bong bóng, đủ mọi màu sắc nương theo lấy tiếng oanh minh, như pháo hoa nổ tung, khí tức phiêu tán ra.
Tiếng oanh minh mãnh liệt liên tục, trong vụ nổ kia, hai thân ảnh lại bắt đầu xuất thủ trong điện quang hỏa thạch.
Một kiếm một thương.
Tiếng đinh đinh đang đang vang lên, thẳng đến cuối cùng, một tiếng rên rỉ đột nhiên vang lên.
Thiên địa, bắt đầu bình tĩnh lại.
Kia dư âm nổ mạnh bắt đầu tán loạn.
Chỉ là giờ phút này, đã không có người nào còn sững sờ.
Hết thảy đều hoàn toàn biến mất.
Tất cả mọi người cùng đại điện trong vụ nổ này, không còn sinh tức.
Mà giữa không trung, hai thân ảnh, lẫn nhau đứng thẳng.
Một người cầm kiếm, một người cầm thương.
Chỉ là giờ phút này, kiếm kia lại xuyên thẳng thân thể người cầm thương.
Mà thương kia lại kém một ít, một mực đón đỡ trước người cầm kiếm.
- Ngươi thua!
Khóe miệng Mục Vân chảy ra một tia máu tươi, cười nói.
- Ta thua!
Thần sắc Ngũ Hành Ngọc Minh thoải mái không diễn tả được.
Trước đó cùng Mục Vân giao chiến, tâm lực lao lực quá độ, mà khi tính mạng hắn đi đến phần cuối, thế mà cảm giác được một tia nhẹ nhõm.
Cảm nhận được thân thể nhẹ nhõm, Ngũ Hành Ngọc Minh cười khổ.
Chỉ là nụ cười kia lại càng ngày càng khó coi.
- Ngươi nói đúng, ta không phải người Ngũ Hành tiểu thế giới, ta đến từ - ba ngàn tiểu thế giới.
Mục Vân vừa dứt lời, phù một tiếng vang lên, thân thể Ngũ Hành Ngọc Minh thẳng tắp rơi xuống.
Chỉ là đột nhiên, trong thân thể đang rơi xuống, một đạo ba động trong suốt thoát ra từ bên trong, vọt thẳng lên trời bay lên.
Ba...
Chỉ là một đoàn trong suốt kia đụng chạm biên giới bong bóng lại như cây kim đâm vào phía trên bong bóng, đả kích cường liệt, cứng rắn bị bắn ngược trở về.
Thế nhưng quang đoàn trong suốt giờ phút này căn bản chưa từ bỏ ý định, tiếp tục liên tục va chạm.
- Thất thần làm gì!
Đột nhiên, Quy Nhất tại lúc này mở lời:
- Phong Nguyên, đừng để nó chạy!
- Nó chạy không thoát!
Nhìn Phong Nguyên giãy dụa, Mục Vân lại mỉm cười, khoanh chân ngồi giữa không trung.
Phong Nguyên kia, căn bản chạy không thoát.
Nếu nó có thể trốn được, đã sớm rời đi trước khi Ngũ Hành Ngọc Minh đến, , sao có thể có thể còn ở bên trong bong bóng thần bí này.
Mục Vân không để ý tới Phong Nguyên tùy ý xung kích, trên mặt mang một vòng thần thái sáng láng, bắt đầu khôi phục.
Muốn dựa vào bát nguyên lực lượng khác điều khiển Phong Nguyên, hắn nhất định phải điều tiết đến trạng thái đỉnh phong.
- Tiểu tử ngươi, cứ như vậy xác định, hắn chạy không thoát.
Quy Nhất cười hắc hắc, nghe tiếng không cần nghĩ cũng biết được biểu lộ trên mặt hắn hiện tại.
- Xác định!!
Vừa dứt lời, Mục Vân nhắm mắt không nói.
Nghe đến lời này, Quy Nhất lại nhìn Mục Vân, sững sờ xuất thần, trong mắt hắn, Mục Vân giờ khắc này hoàn toàn khác biệt trước kia.
Chẳng biết tại sao, loại cảm giác này rất kỳ quái.
Mục Vân từng là Tiên Vương chúa tể ngàn vạn đại thế giới, hắn biết.
Mặc dù như thế, Mục Vân trong mắt hắn cũng chỉ là châu chấu nhỏ.
Nhưng hiện tại, châu chấu nhỏ này tựa hồ biến thành một bọ ngựa to lớn hơn, loại sửa đổi này, không thể nào bởi vì thực lực của Mục Vân tăng trưởng, liền sẽ mang đến cải biến.
Huyết mạch!
Quy Nhất đột nhiên sáng tỏ.
Sau khi sáng tỏ, Quy Nhất lần nữa bắt đầu sững sờ.
Hắn biết, Mục Vân tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển do Huyết Kiêu sáng tạo, chỉ là tăng cường huyết mạch mình.
Bản thân Mục Vân có thể nói là trưởng thành từ bên trong Bắc Vân thành nho nhỏ, chỗ nào dựa vào là huyết mạch của Mục Thanh Vũ cùng Vân Tâm Dao hai người.
Huyết mạch hai người này căn bản không có gì đặc biệt.
Quy Nhất càng biết, chân chính huyết mạch liên quan là hoàn toàn phù hợp cùng linh hồn, đây cũng là vì cái gì võ giả cường đại, cho dù thân thể vỡ vụn, cuối cùng, bằng vào chân hồn liền có thể trọng sinh, thậm chí càng mạnh hơn trước đó.
Bởi vì chân hồn mới là đỉnh huyết mạch.
Kia chỉ có thể nói, huyết mạch kiếp trước của Mục Vân chính là rất không bình thường.
Để Quy Nhất kinh ngạc chính là, kiếp trước Mục Vân chỉ là một Tiên Vương nho nhỏ, huyết mạch của hắn mạnh hơn, cũng chẳng mạnh đến đâu.
Mà lúc kia, Mục Vân căn bản nghiên cứu huyết mạch còn không bằng Huyết Kiêu.
Nhưng Mục Vân đời này biến hóa quỷ dị, lại lộ ra bản thân có huyết mạch cường đại của sói, nhưng tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển, giống như ăn thịt thỏ, ăn ăn một hồi, đúng là biến hắn thành một hùng sư.
Đó căn bản khó có thể lý giải được.
Mà sói có cường đại hơn nữa, ăn vào cuối cùng cũng chính là một con sói càng thêm cường đại hơn, làm sao có thể biến thành sư tử.
Chuyện này chỉ có thể nói rõ, huyết mạch Mục Vân cường hãn, không phải là nguyên nhân bởi vì kiếp này, mà bởi vì kiếp trước.
Thế nhưng kiếp trước, Mục Vân chỉ là Tiên Vương.
Đúng rồi!
Quy Nhất đột nhiên nghĩ đến.
Kiếp trước, Mục Vân chỉ tu luyện, căn bản không hiểu huyết mạch, cũng không có khai phát huyết mạch của mình, cho nên hắn căn bản không có ý thức được huyết mạch của mình lúc trước cường hãn.
Huyết mạch của hắn vì sao cường hãn?
Thân thế!
Quy Nhất sơ sẩy, hắn chỉ nghĩ đến Mục Vân kiếp này, thế nhưng hắn không nghĩ tới, Mục Vân kiếp trước.
Sói dù có ăn nhiều, không có khả năng biến thành sư tử, nếu như bản thân Mục Vân kiếp trước chính là huyết thống sư tử thì sao?
Quy Nhất thử dò xét nói:
- Mục Vân, kiếp trước ngươi đến từ nơi đâu? Cha mẹ ngươi là ai?
- Kiếp trước?
Mục Vân phân ra một luồng hồn lực, nói:
- Ta kiếp trước thế nhưng tràn ngập sắc thái huyền huyễn, ngươi muốn nghe, ta kể cho ngươi!
- Kiếp trước, ta từ nhỏ chính là đi ra từ một chỗ bên trong Thập Vạn đại sơn, thật ra nhắc tới cũng xảo diệu, chính là bên trong Bắc Vân sơn mạch, Bắc Vân thành, Nam Vân Đế Quốc, chỉ là lúc kia, không gọi Bắc Vân sơn mạch, gọi Táng Thần sơn mạch, thật ra cũng chính là một sơn mạch bị tàn phá, danh khí lên ngược lại vang dội.
- Táng Thần sơn mạch!
Nghe đến lời này, Quy Nhất lại khẽ giật mình.
- Thế nào rồi?
- Không sao đâu, ngươi nói tiếp!
- Ngươi đừng lúc kinh lúc rống chứ, kia cũng là vạn năm trước, về sau đoán chừng chậm người ta đều đã quên, liền gọi Bắc Vân sơn mạch, không quan trọng, chính là một sơn mạch tàn phá, địa phương nhỏ.
Mục Vân ha ha cười nói.
Trong lòng Quy Nhất lại nhấc lên kinh thiên hải lãng.
Táng Thần sơn mạch!
Chẳng lẽ là cái chỗ kia?
Làm sao có thể!
- Từ khi ta sinh ra linh trí tới giờ, chính là ăn thịt sống, uống sữa lang, ta được lang nuôi lớn, cho nên kiếp trước, biết sâm lâm pháp tắc, mạnh được yếu thua, bởi vậy một đường đi ngang qua quan trảm tướng, chỉ có ta giết người, không có người giết ta, đánh thắng được liền giết, đánh không lại liền trốn đi, tiềm tu, đến thời điểm đánh thắng được, lại giết!
- Lúc kia, tiêu dao khoái hoạt, nữ nhân, huynh đệ, quá tự tại, về sau đến ngàn vạn đại thế giới, gặp được sư tôn ta...
- Vậy phụ mẫu ngươi đâu?
Quy Nhất hiển nhiên không có tâm tình nghe Mục Vân giảng thuật những chuyện loạn thất bát tao kia, mở lời.
Vừa nghe lời này, thần sắc Mục Vân ảm đạm.
Phụ mẫu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận