Vô Thượng Thần Đế

Chương 3138: Trước có lang, sau có hổ

- Chúng ta cũng nghĩ đến nơi đó tị nạn, dù sao cũng chỉ còn lại có nửa năm thời gian, hiện tại nếu là chết, năm năm thời gian kiên trì kia, thất bại trong gang tấc.
- Lâu đài cổ sao...
Mục Vân lẩm bẩm nói:
- Ta đi cùng các ngươi đi.
- Tốt a.
Sở Hạc nhất thời mừng rỡ không thôi.
Mục Vân vừa rồi bày ra thực lực, có thể hoàn toàn sánh ngang với cảnh giới tam hồn Thần Vương, có hắn ở đây, an toàn của bọn họ tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa kết giao một vị bằng hữu thực lực mạnh mẽ như vậy, tương lai tiến vào Chân Vũ học viện, cũng có thể đứng vững gót chân.
- Tại hạ tên Sở Hạc, vị này là Lữ Phong, vị này là Thích Vi Vi, chúng ta đều đệ tử đến từ Thanh Hạc tông!
Sở Hạc tự giới thiệu.
- Mục Vân.
Mục Vân thản nhiên nói.
Mấy người cùng nhau đi, Sở Hạc thấy Mục Vân nói không nhiều, cho rằng tính cách của Mục Vân nhạt nhẽo, cũng không nói nhiều.
Mục Vân cũng không phải tính cách nhạt nhẽo, chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện.
Thiên Trung Xu.
Người này ba năm trước chính là nhất phách Thần Hoàng cảnh giới, đồ ma sơn, rất nhiều nơi quỷ dị, không biết tên này có từng thăng cấp hay không.
Lúc trước gặp nhau trong Huyết động, Thiên Trung Xu bị Truy Thiên Mệnh đánh lui, chỉ sợ cũng ghi hận hắn.
Nhưng nghĩ đến nhiều người tụ tập ở trong cổ bảo như vậy, không biết Tuyết Trục Ảnh có phải cũng ở đó hay không, bất cứ lúc nào mà động.
Trong lòng Mục Vân suy nghĩ muôn vàn, hiện tại tâm tình không yên, tự nhiên ít nói.
Ước chừng mười ngày lộ trình, mọi người rốt cục cũng đi tới cổ bảo.
Mười ngày qua, trên đường gặp phải không ít ác ma, tất cả đều bị Mục Vân chém giết, ba người Sở Hạc, Lữ Phong, Thích Vi Vi cũng không thể không cảm thán thực lực của Mục Vân mạnh mẽ.
Tên này, hoàn toàn không thi triển ra bản lĩnh chân chính, mỗi một lần giao chiến với ác ma, Mục Vân đều bảo tồn thực lực.
Cuối cùng, mọi người nhìn thấy một tòa lâu đài cổ nằm giữa hai ngọn núi, đều rung động không thôi.
Lâu đài cổ kia, giống như một đứa nhỏ, hai bên trái phải hai bên ngọn núi, giống như hai tay của cha mẹ, nâng đứa nhỏ này lên.
Từ xa nhìn lại, giữa sơn cốc xám xịt, lâu đài cổ bắt nguồn từ đây, rất kiên cố.
Nhưng theo mọi người tiếp tục đi tới, lại có thể phát hiện, bên ngoài cổ bảo, từng đạo thân ảnh vây quanh cổ bảo đến nước chảy không thông.
Tất cả đều là ác ma.
Phía trước chính là màu đen, trong đó có một bộ phận màu đỏ, phía sau là mấy ác ma nhân màu tím tọa trấn.
- Bị vây quanh.
Nhìn thấy cảnh này, ba người Sở Hạc đều ngẩn ra.
Cái này sao có thể?
Chạy hơn nửa vòng đi tới nơi này, phía trên cổ bảo thoạt nhìn rất an toàn, nhưng xung quanh bị ác ma nhân toàn bộ vây quanh, bọn họ làm sao tiến vào trong đó?
- Làm sao bây giờ?
Ba người nhất trí nhìn về phía Mục Vân.
Mục Vân có thể chém chết tử sắc ác ma nhân.
Hiện tại đương nhiên là cần Mục Vân quyết định.
- Giết vào thôi.
Mục Vân hiện tại mở lời.
Giết vào trong?
Ba người nhất thời choáng lên.
- Mục huynh, chúng bây giờ ta giết vào, chỉ sợ còn chưa tới cửa cổ bảo, đã bị ác ma kia ăn!
Thích Vi Vi trong lòng còn sợ hãi nói.
- Vậy các ngươi nguyện ý ở chỗ này chờ chết.
Mục Vân dứt lời, nhìn về phía sau, ngón tay chỉ một chút.
Không biết từ khi nào, phía sau mọi người cách đó hơn mười dặm, bóng đen đầy trời, hiện tại bay tới.
- Ác ma...
Ba người Sở Hạc hiện tại hoàn toàn trợn tròn mắt.
Đây quả thực là trước có sói, sau có hổ, bất luận là tiến lên hay là lui về phía sau, kết quả đều một con đường chết.
- Hiện tại chỉ có một con đường giết vào.
Mục Vân mở lời:
- Nếu không, ngay cả một tia sinh cơ cũng không còn.
- Hết thảy nhưng dựa vào Mục huynh phân phó.
- Các ngươi không cần làm cái gì khác, chỉ cần theo sát ta, hiểu chưa?
- Tốt, tốt, tốt.
Ba người gật đầu.
Đối mặt với ác ma đen, cũng đủ để họ uống một nồi, nói chi đến mình ác ma đỏ và ác ma tím.
Tùy tiện một tử sắc ác ma, đều có thể một cái tát đánh chết bọn họ.
Mọi người không dám dừng lại, chạy như điên.
Mục Vân ở phía trước, cầm Nhất Diệp Kiếm trong tay, khí tức trên người ngưng tụ, toàn thân cao thấp, làm cho người ta có một loại khí thế cực kỳ bá đạo.
Bá bá bá......
Chỉ là mọi người vừa mới khởi hành, từng đạo tiếng phá không vang lên, mặt đất lúc này ong ong rung động, ác ma vây quanh tòa thành, nhất thời phát hiện thân ảnh bọn họ, liều lĩnh trùng kích.
Mọi người nhất thời mặt như màu đất, nhưng tuân theo lời của Mục Vân, cũng không có loạn động.
- Lưu Tinh Bạo Vũ!
Hét nhẹ một tiếng, đột nhiên vang lên, Mục Vân thi triển thánh bia bí kỹ, lúc này nhất thời giết ra.
Tiếng gió gào thét liên tiếp vang lên, trên bầu trời tựa như sao băng hàng lâm, tiếng ầm ầm bạo liệt vang lên từng đạo.
Phàm là ác ma trong phạm vi ngàn thước gần thân ảnh Mục Vân, cả đám đều bị lưu tinh bạo vũ đánh trúng, thân thể nổ thành thịt vụn.
Mục Vân mang theo hơn mười người, hướng cổ bảo, từng bước đi tới.
Chỉ là động tĩnh lớn như vậy, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của tử sắc ác ma.
Hiện tại, mấy tử sắc ác ma cường đại, tốc độ cực nhanh, tới gần mọi người.
- Tệ quá.
Nhìn thấy một màn này, mọi người nhất thời bị dọa choáng váng.
- Đợi đến phía sau ta.
Mục Vân thở sâu một hơi.
- Địa Bạo Thiên Vẫn.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, trên mặt đất, bụi bặm cùng khối đá tụ tập, trở thành từng viên thạch cầu đường kính một thước, những thạch cầu kia, trong nháy mắt công kích ra ngoài, ngăn cản tử sắc ác ma tới gần.
- Đi.
Mục Vân vừa đánh vừa lui, mang theo mọi người, hướng lối vào lâu đài đến gần.
Giờ khắc này, lối vào lâu đài, một cánh cửa đóng chặt.
Trên cửa thành, từng đạo thân ảnh đứng vững.
- Càn huynh, ngươi nhìn kìa.
Trong đó có hai đạo thân ảnh, toàn thân, khí tức cường đại, đều cảnh giới tam hồn Thần Vương, trong mọi người, giống như vầng trăng được quần tinh vây quanh đứng vững.
- Phải không? Đây là ai vậy?
Nhìn thấy đám người Mục Vân, Càn huynh mặc hắc y kinh ngạc nói:
- Cư nhiên có thể từ trong tầng tầng lớp lớp ác ma giết ra, nhị hồn Thần Vương cảnh giới, thực lực không đơn giản...
- Bọn họ tới gần.
- Đóng chặt đại môn, dù sao bọn họ cũng không vào được.
- Vâng.
Càn Tử Nguyên hiện tại có chút hứng thú nhìn phía dưới.
- Một đám con kiến hôi mà thôi, muốn từ chỗ ta đột phá tiến vào nơi này? Không biết sống chết.
Nghe được lời này, nam tử bên cạnh cũng cười nhạt nói:
- Không sai, cũng không thể bởi vì mấy người bọn họ, phá hỏng trận pháp thủ hộ cổ bảo, bằng không mọi người đều muốn chết ở chỗ này.
- Chẳng qua, Càn huynh, ta ngược lại có một biện pháp.
- Ồ? Đỗ Sơn Ngọc, tiểu tử ngươi có ý đồ quỷ gì, nói nghe một chút.
- ......
Trong lúc hai người xì xào bàn tán, Mục Vân mang theo mọi người, cứng rắn giết ra một con đường máu, liều mạng đến dưới tòa thành, phía sau, tổng cộng bảy ác ma màu tím, theo sát không nỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận