Vô Thượng Thần Đế

Chương 1301: Không Thế Nào

Ba người lúc này đột nhiên nghĩ đến cùng một vấn đề.
Thôn Thiên Hổ ở chỗ này, ám kim chiến sĩ trong mộ địa đâu? Có phải cũng xuất hiện ở đây rồi? Hoặc là nói, người trước mắt chính là kia ám kim chiến sĩ?
Ý niệm này vừa ra, ba người lập tức biểu lộ càng mất đương nhiên.
- Dám hỏi vị này đến từ phương nào?
Luân Động Thương giờ phút này cũng nhìn ra một tia mùi vị khác biệt, nhìn hắc y nhân, khách khí hỏi.
- Các ngươi vì sao muốn ra tay với Huyết Minh?
Hắc y nhân cũng không trả lời Luân Động Thương, ngược lại nhìn mấy đại Tôn Giả, âm thanh đạm mạc hỏi.
Nhưng vẻn vẹn một câu, mọi người tại đây lại cảm giác được cay đắng vô biên vô hạn, bao phủ thân thể của bọn hắn, để bọn hắn không thể thở nổi.
Đó là một loại cay đắng đến từ hắc ám thế giới, khổ đến để người nhịn không được nước mắt muốn nhỏ xuống.
Đây là một loại cảm xúc phủ lên, càng giống như một loại sức mạnh cử chỉ điên rồ.
- Mục Vân người này không biết trời cao đất rộng, giết hài nhi ta, chúng ta đương nhiên phải báo thù!
Luân Động Thương nói:
- Mà kẻ này biết bí mật, chúng ta cho hắn sinh lộ, hắn không chọn, hết lần này tới lần khác muốn lựa chọn tử lộ.
Sinh lộ?
Nghe đến lời này, Mục Vân tươi cười mang theo vẻ khinh bỉ.
- Ồ? Bí tàng?
Hắc y nhân cười nói:
- Theo ta được biết, Ngọc Khuynh Thiên chết, chính là Luân Hồi tiểu thế giới Luân Nhiên gây nên, cũng không phải Mục Vân gây nên?
Hắc y nhân vừa dứt lời, trong tay vung lên.
Trên bầu trời, không gian ba động, lần lượt từng thân ảnh bất ngờ xuất hiện.
Tình cảnh kia chính là lúc trước Mục Vân ở bên trong tứ nguyên phong địa, sau khi đánh bại Ngọc Khuynh Thiên, chuẩn bị trốn khỏi nơi đó.
Trong lúc phân loạn, một thân ảnh vọt tới bên người Ngọc Khuynh Thiên, đỡ lấy Ngọc Khuynh Thiên, hướng về phía trên phóng đi.
Ngọc Khuynh Thiên giờ phút này đã bị thương nặng, thế nhưng thân ảnh đỡ lấy Ngọc Khuynh Thiên lại trực tiếp ra một bàn tay, một lưỡi dao trực tiếp đưa Ngọc Khuynh Thiên lên tây thiên.
Mà thân ảnh kia giờ này ngày này, ngay ở chỗ này - Luân Nhiên.
- Là ngươi!
Ngọc Huy Nhân thấy cảnh này, trừng to muốn rách cả mí mắt.
Nguyên lai không phải Mục Vân giết chết Ngọc Khuynh Thiên, mà là Luân Nhiên.
Quát lên một tiếng, Ngọc Khuynh Thiên vung tay, thẳng hướng đến Luân Nhiên trong đám người Luân Hồi tiểu thế giới.
- Ngọc Huy Nhân, ngươi dám!
Luân Động Thương giờ phút này cũng mặc kệ những chuyện này, trực tiếp tiến lên, ngăn lại Ngọc Huy Nhân.
- Luân Động Thương, ngươi đã sớm biết, Luân Nhiên thừa cơ giết Khuynh Thiên hài nhi ta, ngươi đã sớm biết, cố ý đem đầu mâu chỉ hướng Mục Vân.
Ngọc Huy Nhân tức giận cũng không phải Ngọc Khuynh Thiên bị Luân Nhiên giết chết, mà cảm giác hắn bị lừa gạt sỉ nhục.
Quả thực mất mặt xấu hổ.
- Ngọc Huy Nhân, giờ khắc này, không phải so đo những chuyện này, mà là bí tàng quan trọng hơn.
Độc Vạn Sơn và Phương Thông Không nhìn thấy tình huống không đúng, lập tức khuyên giải.
- Ta quản cái gì bí tàng, Khuynh Thiên là thiên tài mấy ngàn năm qua khó gặp của Ma Ngọc tiểu thế giới ta, bị Luân Nhiên giết, ta thế mà còn mơ mơ màng màng, ha ha... Luân Động Thương, ngươi đùa nghịch hảo thủ đoạn.
- Hừ, chuyện quá khứ, ta không muốn nói thêm, chỉ là Ngọc Huy Nhân, hôm nay chúng ta là vì bí tàng mà đến, lúc này tạm thời buông xuống, Luân Động Thương ta hứa hẹn, bên trong bí tàng, ta có tìm được bất cứ bảo tàng gì, bình thường thuộc về ngươi, xem như nhận lỗi, nhưng con ta, ngươi không thể giết.
- Ta nhổ vào!
Ngọc Huy Nhân triệt để buồn bực:
- Vậy thì tốt, hôm nay ta giết con của ngươi, ngày sau, bảo tàng bên trong bí tàng, ta cũng không muốn ngươi thường cho ta, có thể chứ.
Ngọc Huy Nhân vừa dứt lời, lần nữa xông ra.
- Ngọc cung chủ!
Nhưng, ngay khi Ngọc Huy Nhân chuẩn bị lần nữa xông ra, một thân ảnh lại đột nhiên ngăn cản hắn.
Vô Cực Ngạo Thiên giờ phút này cũng dừng lại tranh đấu cùng Hỏa Thánh, nhìn tràng diện phân loạn, nhịn không được nói:
- Ngọc cung chủ, việc tư của ngươi và Luân các chủ, bây giờ không phải là thời điểm xử lý, đạt được tin tức bí tàng, các ngươi muốn thế nào, Vô Cực Ngạo Thiên ta, sẽ không quản.
Nghe đến lời này, sắc mặt Ngọc Huy Nhân âm tình bất định, hung dữ nhìn Luân Động Thương cùng Luân Nhiên, khẽ nói:
- Việc này không xong, Luân Nhiên, ngươi ghi nhớ, giết hài nhi ta, ngươi tất sẽ chết trong tay Ngọc Huy Nhân ta, trừ phi ngươi đời này đều không rời khỏi Luân Hồi tiểu thế giới, không rời khỏi cha ngươi nửa bước.
Nghe đến lời này, toàn bộ thân thể Luân Nhiên run rẩy.
Một tên Tôn Giả uy hiếp, hắn hiện tại dù cho là Sinh Tử cảnh tứ trọng, cũng không thể thừa nhận.
Nghe đến lời này, Luân Động Thương vừa định mở miệng lần nữa, lại bị Vô Cực Ngạo Thiên trừng mắt, tỉnh táo lại.
Xoay người, Vô Cực Ngạo Thiên nhìn hắc y nhân đối diện, trong mắt mang theo một vòng thẩm tra.
Nhưng Vô Cực Ngạo Thiên còn chưa kịp mở miệng, Luân Động Thương lại nhìn hắc y nhân nói:
- Ngươi đến cùng là ai? Che che lấp lấp, làm sao không dám lộ diện? Châm ngòi thị phi, không phải là vì trợ giúp Mục Vân?
- Ta nói cho ngươi, hôm nay, Mục Vân chết chắc.
- Ồ? Quả thật như thế sao?
Hắc y nhân mỉm cười.
Bá...
Ngay tại giờ phút này, Thôn Thiên Hổ lại giống như một tia chớp, tốc độ cực nhanh, hóa thành một đạo bạch mang, căn bản không nhìn thấy thân ảnh ở nơi nào.
- A...
Nhưng sau một khắc, thời điểm Thôn Thiên Hổ xuất hiện trước người hắc y nhân, hóa thành lớn nhỏ ba mét, trong mồm lại chặn ngang cắn thân ảnh một người.
Chính là Luân Nhiên.
- Luân các chủ vừa rồi nói cái gì? Ta không có nghe rõ...
Hắc y nhân cúi đầu, âm thanh càng thêm lạnh lùng.
- Cha, cha, nhanh cứu ta, nhanh cứu ta.
Thấy cảnh này, Ngọc Huy Nhân hắc hắc cười lạnh:
- Gia hỏa mặt người dạ thú dạng này, chết vừa hay.
- Ngươi ngậm miệng!
Luân Động Thương nhịn không được phẫn nộ quát.
- Ngươi đến cùng muốn như thế nào?
- Không thế nào!
Hắc y nhân nói chuyện trong lúc, rốt cục lần thứ nhất ngẩng đầu lên.
Âm thanh nhàn nhạt vang lên:
- Chỉ là, ngươi muốn giết hài nhi của ta, ta cũng nên để ngươi hiểu rõ, để người khác nếm thử loại tư vị này, thế nhưng rất khó chịu.
Phốc phốc!
Nháy mắt khi khuôn mặt hắc y nhân lộ ra, thổi phù một tiếng vang lên, Luân Nhiên kêu rên một tiếng, thân thể trực tiếp bị chặn ngang chặt đứt, máu tươi phun trào.
Luân Nhiên, bỏ mình.
Nhưng giờ phút này, nhìn khuôn mặt kia, Mục Vân lại lần nữa mắng một tiếng:
- Ta dựa vào! Lão cha!
Cái gì? Lão cha?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, mọi người nhất thời trợn mắt hốc mồm.
Dám người Huyết Minh càng nghẹn họng nhìn trân trối.
Phụ thân Mục Vân? Mục Thanh Vũ?
Làm sao có thể!
Mọi người nhất thời ngạc nhiên.
Phụ thân Mục Vân, thực lực như thế nào, bọn hắn dù không rõ ràng, thế nhưng tuyệt đối không có khủng bố đến trình độ tình trạng có thể thu phục Thôn Thiên Hổ làm linh sủng.
Chỉ là phụ thân của mình, Mục Vân lại làm sao không biết.
- Ngươi là Mục Thanh Vũ.
Nhìn thân ảnh kia, Luân Động Thương bỗng nhiên kịp phản ứng, quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận