Vô Thượng Thần Đế

Chương 1108: Xuất thủ tàn nhẫn (2)

Trong chốc lát, giữa hai người, huyết khí lăn lộn, Địa Diệt Chưởng cùng Tịch Diệt Luân Hồi, nhìn không có chút ba động nào, nhưng lại mang theo chân nguyên ba động điên cuồng, dẫn động xung quanh đại điện ba động.
- Giết!
- Phá!
Cơ hồ trong khoảnh khắc, hai thân ảnh lúc này ầm vang chạm vào nhau.
Oanh...
Sau một khắc, tiếng nổ vang chấn điếc lỗ tai hai người tràn ngập toàn bộ cửa đại điện.
Lực lượng mạnh mẽ, tác động ra xa.
Trong phạm vi trăm thước ở trước đại điện, thân thể những pho tượng võ giả Vũ Tiên cảnh triệt để vỡ ra, cát bay đầy trời.
Thậm chí những võ giả pho tượng Sinh Tử cảnh giờ phút này cũng không thể không lui ra phía sau.
Ba động khủng bố vang vọng, hai thân ảnh ngạo nghễ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Giống như ai lui lại một bước, chính là thừa nhận mình thất bại.
Phốc...
Trong lúc đó, một tiếng phun máu vang lên, Mục Vân lảo đảo một bước, ngực sụp đổ, phun ra máu tươi.
- Mục Vân!
Thấy cảnh này, Lạc Tuyết vội vàng bước ra một bước, trong mắt đầy lo lắng.
Vừa rồi đối bính, quả thực để người cảm thấy tim đập nhanh.
Thế nhưng kết quả, vẫn là Luân Vô Thường càng hơn một bậc?
Nhìn Luân Vô Thường đứng tại chỗ, bão cát thổi qua góc áo, khóe miệng Lạc Tuyết lộ ra một nụ cười khổ sở.
- Ta không sao.
Mục Vân nhịn xuống máu tươi đang phun ra, miễn cưỡng nói.
Chỉ là khuôn mặt tái nhợt lại chứng minh thân thể của hắn bị thương.
Lực lượng mạnh mẽ ba động để hắn triệt để sụp đổ, giờ phút này, có thể đứng cũng là kỳ tích.
Mà đổi thành một bên, trong mắt Luân Vô Thường chậm rãi xuất hiện một tia cười khổ.
Chỉ là sau nụ cười khổ kia, khóe mắt của hắn thế mà bắt đầu lộ ra từng vết rách.
Ngay sau đó, da thịt thân thể của hắn bắt đầu vỡ ra từng khúc.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, thời khắc này Luân Vô Thường giống như vò rượu vỡ ra, mặt ngoài thân thể xuất hiện từng vết rách, phía dưới những vết rách kia, huyết nhục đều phun ra.
- A!
Thấy cảnh này, Lạc Tuyết nhịn không được kinh hô một tiếng.
Bộ dáng Luân Vô Thường thời khắc này thực sự quá khủng bố.
Hoàn toàn là một bộ thi thể vỡ ra bên ngoài, như là bị sâu mọt đẩy ra, để người buồn nôn.
- Ta muốn đi!
Mục Vân miễn cưỡng cười một tiếng, nói:
- Thiếu ân tình của ngươi, dũng tuyền tương báo, gặp nhau lần nữa, có thể viện thủ, ta sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, chỉ là lúc này, ta nhất định phải rời đi.
- Ngươi bây giờ còn có thể đi động sao?
Lạc Tuyết lo lắng hỏi.
- Không có vấn đề.
Nhìn pho tượng võ giả trong phạm vi trăm thước bị tách ra phía dưới, giờ phút này những võ giả kia đã bắt đầu giết trở về.
Chỉ sợ không đến bao lâu, những người này có thể xông vào bên trong đại điện.
Mà Luân Vô Thường dù chết, thế nhưng những tùy tùng phía sau hắn, từng người đoán chừng hận không thể giết mình.
Mục Vân đã nhìn thấy trong mắt bọn người Luân Vũ, Luân Sơn Nhạc tán phát ra sát ý.
Lúc này không rời đi, chờ đợi hắn cũng chỉ có tử vong.
- Ngươi cẩn thận!
Mục Vân lần nữa dặn dò một cái, nói:
- Lối ra ở ngay trung ương đại điện, bọn hắn sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện, ngươi nếu muốn để ta sống sót, chính là ở đây chờ một lát.
Mục Vân nói, một bước bước vào bên trong đại điện.
Giờ khắc này, Luân Vũ nhìn thấy Mục Vân muốn đi, quát lên một tiếng lớn:
- Mục Vân, dù ngươi đi đến chân trời góc biển, kết quả, vẫn phải chết.
- Nhanh giết tới, ngăn lại hắn.
Đám người Luân Hồi tiểu thế giới giờ phút này đã triệt để điên cuồng.
Luân Vô Thường chết rồi, cho dù bọn hắn còn sống trở lại Luân Hồi tiểu thế giới, nghênh đón bọn hắn cũng sẽ là sống không bằng chết.
Mục Vân căn bản không để ý tới bọn hắn, bước ra một bước, xông vào bên trong đại điện.
Ông một tiếng vang lên, Mục Vân vọt lao thẳng tới thạch bích trung ương đại điện.
Giờ phút này, bên trên thạch bích, điêu khắc pho tượng của một lão giả hình thể to lớn.
Mục Vân không nói hai lời, bước ra một bước, phóng tới thân thể lão giả kia. Ông một tiếng vang lên, bóng dáng Mục Vân hoàn toàn biến mất trong đại điện.
Thấy cảnh này, Lạc Tuyết không nói một lời, thế nhưng nàng biết, nơi đó chính là lối ra.
- Hi vọng ngươi có thể bảo trọng mình.
Lạc Tuyết cười khổ một tiếng, quay người mà quay về.
Vừa rồi bên ngoài đại điện, bởi vì Mục Vân cùng Luân Vô Thường đánh ra một chiêu chung cực, những pho tượng kia bị thanh lý không ít, pho tượng võ giả Sinh Tử cảnh cũng bị buộc lui lại.
Cho nên lúc này, áp lực của đám người bỗng nhiên thu nhỏ.
Bọn hắn đương nhiên phải bắt được cơ hội duy nhất này.
Cũng sẽ không lại xuất hiện Luân Vô Thường cùng Mục Vân thứ hai, có một lần giao thủ lớn như vậy cho bọn hắn hi vọng.
- Sư huynh!
Lạc Tuyết nhìn thấy toàn thân Đấu Thiên Đô vết thương chồng chất, vội vàng tiến lên nâng.
- Ta không sao.
Đấu Thiên Đô nhìn sau lưng, các sư huynh đệ vốn sấp sỉ trăm người, nhưng bây giờ, chỉ còn lại hơn hai mươi người.
Đệ tử lần này vốn đến đây gia tăng kiến thức cũng là chết thì chết, thương thì thương.
Dưới tình huống bực này, hắn là đại sư huynh, thực sự không còn mặt mũi ra ngoài gặp sư tôn mình.
Chỉ là đột nhiên Đấu Thiên Đô nghĩ đến trước đó Mục Vân đã nói với hắn.
Sớm biết, hắn để Lạc Tuyết theo Mục Vân cùng nhau đến nơi đây, các sư huynh đệ căn bản sẽ không chết.
Đáng tiếc, không có sớm biết.
Đấu Thiên Đô thầm hận sự dốt nát cùng miệt thị của mình.
- Tuyết nhi, Mục Vân kia đâu?
- Đi rồi!
Lạc Tuyết cúi đầu nói.
- Đi? Ngươi nói là, nơi này có lối ra?
Đấu Thiên Đô ngẩn ngơ.
Hắn vốn cho rằng, nơi này chỉ là một nơi chốn tị nạn ngắn ngủi, chỗ nào nghĩ đến, nơi này thế mà còn có lối ra.
Mặc dù như thế, trong lòng của hắn vẫn cảm thấy chấn động không gì sánh nổi.
Mục Vân thế nào phát hiện hết thảy nơi đây?
Đấu Thiên Đô vô luận như thế nào cũng nghĩ không thông.
- Thiếu chủ!
Mà đổi thành một bên, bọn người Luân Vũ thì quỳ đó trước mặt thi thể Luân Vô Thường đã sớm hóa thành tro bụi.
- Mục Vân, ngươi nhất định phải chết!
Trong mắt Luân Vũ lóe ra sát cơ xạnh thấu xương.
Nếu không phải Luân Vô Thường trước đó tiêu hao quá lớn, làm sao có thể bị Mục Vân chém giết, kẻ cầm đầu hết thảy chính là Mục Vân.
Hắn dù sao cũng là Sinh Tử cảnh nhị trọng, chém giết Mục Vân, không đáng kể.
- Truyền mệnh lệnh của ta, nghỉ ngơi một lát, kiểm kê nhân số, tìm lối ra, chém giết Mục Vân!
Luân Vũ bình tĩnh nói:
- Kẻ này nhất định người bị thương nặng, trốn không xa!
- Vâng!
Lúc này, võ giả Luân Hồi tiểu thế giới bởi vì thực lực nội tình thâm hậu, tổn thất ít nhất, còn thừa lại hơn mấy chục người, Sinh Tử cảnh võ giả càng là một người cũng không có tổn thất, trừ Luân Vô Thường.
Lúc này, nhất định phải nắm chặt thời gian đuổi kịp Mục Vân, đem kẻ này chém giết.
Nếu không vạn nhất Mục Vân đột phá đến Sinh Tử cảnh bên trong tứ nguyên phong địa, vậy bọn hắn liền triệt để xong đời.
Tử Vô Tẫn, Song Thư Vũ, Lôi Phong bọn người, từng người hai mặt nhìn nhau.
Luân Vô Thường bị Mục Vân giết.
Đây là chuyện bọn hắn dù như thế nào đều không thể tin được.
Thế nhưng sự thật bày ở trước mắt, bọn hắn không thể không tin.
Nhưng dưới tình huống bực này, bọn hắn còn muốn như thế nào liên thủ chém giết Mục Vân?
Ba người thế nhưng nhớ rõ, bọn hắn trước đó liên thủ áp chế Mục Vân. Nhìn nhau hai bên một chút, ba người hạ quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận