Vô Thượng Thần Đế

Chương 515: Đại Hoang Sơn (2)

Kia là một cửu giai Á Thánh thú, có thể so với cường giả Niết Bàn cửu trọng, chỉ là khi trảo lớn của con thằn lằn kia chụp đến, lại để Mục Vân triệt để mắt trợn tròn.
Chỗ hắn đứng lúc trước bất ngờ xuất hiện một cái hố sâu.
Tứ trảo tích dịch quả thực lợi hại hơn cả cường giả Chuyển Thể cảnh.
Mà trong lúc tứ trảo tích dịch hô hấp, hoang khí nhập thể lại vọt ra, khí hải cường đại thậm chí không thua gì một đạo long quyển phong.
- Á Thánh thú dùng hoang khí làm thức ăn ?
Mục Vân cẩn thận, nắm Phá Hư Kiếm trong tay.
Phá Hư Kiếm chính là cực phẩm Thiên khí, đối mặt gia hỏa này, vẫn có tác dụng, dù cho là như thế, Mục Vân cũng cẩn thận từng li từng tí.
Giờ phút này, ma khí cùng chân nguyên tạo thành vòng bảo hộ mặt ngoài thân thể của hắn, nếu bị thằn lằn to lớn trực tiếp đẩy ra, cho dù xé rách một cái lỗ nhỏ, vậy hắn không cần bị tứ trảo tích dịch chụp chết, chỉ sợ trực tiếp bị hoang khí nhập thể, nhiễu loạn chân nguyên hắn, cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Giết!
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân tay cầm Phá Hư Kiếm, kiếm tâm bay lên, một kiếm chém ra.
Âm vang âm thanh vang lên, để Mục Vân triệt để mắt trợn tròn là, cực phẩm Thiên khí, thế mà trảm lên người tứ trảo tích dịch như là trảm đến phòng ngự linh khí ngang cấp.
Phòng ngự khủng bố!
Rống.
Tứ trảo tích dịch kịp phản ứng, hét lớn một tiếng, trực tiếp đánh ra một trảo, tiếng oanh minh nổ vang, Mục Vân tay cầm Phá Hư Kiếm, đón đỡ trước người, vẫn như trước không cách nào ngạnh kháng, trực tiếp lui nhanh.
Phòng ngự cường đại đến biến thái, công kích cường đại đến biến thái!
Tứ trảo tích dịch quả thực là cực phẩm biến dị bên trong Á Thánh thú.
Không thể tranh đấu ở đây, nếu như dẫn tới Á Thánh thú khác, vậy hắn muốn chạy cũng chạy không thoát.
Hạ quyết tâm, Mục Vân bước ra một bước, vòng qua tứ trảo tích dịch, hướng thẳng đến đỉnh núi Đại Hoang sơn bay đi, nơi đó, chính là chỗ phảng phất đầu long mạch.
Nhìn thấy Mục Vân muốn chạy trốn, tứ trảo tích dịch trực tiếp phi thân lên, đi theo.
Một tiếng ầm vang vang lên, hậu phương phảng phất dẫn tới thú triều, từng bóng người khổng lồ hướng phía Mục Vân truy kích mà đi.
- Đáng chết!
Chỉ qua một lúc, sau lưng đã tụ tập mười mấy linh thú con Á Thánh thú cấp bậc biến dị, Mục Vân chửi nhỏ một tiếng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Chỉ là, phía trước, nghiễm nhiên đã không có đường.
Phía sau đỉnh núi là một vách đá to lớn, bề mặt toàn bộ vách đá sáng bóng trơn trượt, màu sắc ảm đạm, nhìn qua, như là thiên nhiên hình thành.
- Mẹ kiếp, liều!
Mục Vân buồn bực quát một tiếng, trực tiếp quay người, Phá Hư Kiếm vung ra một kiếm mang theo kiếm tâm ý cảnh, lập tức để những Á Thánh thú đang truy kích mắt trợn tròn.
Thổi phù một tiếng vang lên, một cái móng vuốt của tứ trảo tích dịch truy kích cao nhất trực tiếp bị gọt sạch, máu tươi màu lục phốc phốc phốc phốc phun ra.
Rống...
Rống lên một tiếng, tứ trảo tích dịch nháy mắt hai mắt xanh lét, trực tiếp chụp về phía Mục Vân.
Chỉ là Mục Vân đã lâm vào tình trạng không có đường lui, chỗ nào còn sẽ có chỗ cố kỵ, vừa bạo phát ra là để cả đám hung thú ở sau lưng phải hết hồn.
Từng tiếng rống không ngừng vang lên, chung quanh toàn bộ Đại Hoang sơn có liên tục tiếng kêu, điệp gia cho nhau.
Chỉ là bên ngoài Đại Hoang sơn, những võ giả đang bảo vệ, lại căn bản cái gì đều không nghe thấy, chỉ là đứng tại lối vào nói chuyện phiếm.
Bành bành bành...
Dần dần, theo Mục Vân không ngừng xông ra, chém giết từng Á Thánh thú, dần dần, hắn cũng có chút chống đỡ hết nổi.
Những Á Thánh thú, mỗi một con đều biến dị, mà thực lực bản thân không ít, số lượng đông đảo, Mục Vân còn muốn phân tâm mình không thể nhận một tia công kích, nếu không vòng bảo hộ thân thể tổn hại, vậy thì thật chơi xong.
Xùy...
Nhưng mà sợ điều gì sẽ gặp điều đó, một xùy tiếng vang lên, Mục Vân sơ sẩy một cái, thân thể bên trái bị một cự trảo phá ra, hộ thể che đậy lập tức phá vỡ.
Hoang khí sớm đã tùy thời mà động như là biển lớn cuồn cuộn, vọt thẳng vào bên trong thân thể Mục Vân.
Trong chớp nhoáng này, Mục Vân chỉ cảm thấy hô hấp trở nên chật vật, mà bên trong thân thể, phảng phất nhồi vào vô số tảng đá ngăn chặn.
Nhưng loại ngăn chặn kia cũng không có tiếp tục bao lâu.
Trong chốc lát, Mục Vân cảm giác được Tru Tiên Đồ bên trong thân thể giờ phút này sớm đã táo bạo lên, tựa hồ rốt cục đạt được phát tiết khế cơ, triệt để điên cuồng càn quét ra.
Bá bá bá âm thanh vang lên, trong khoảnh khắc, hoang khí toàn bộ Đại Hoang sơn trong nháy mắt bị Tru Tiên Đồ điên cuồng càn quét.
Vô cùng vô tận hoang khí cơ hồ hiện ra khí thế dời sông lấp biển, toàn bộ bị Tru Tiên Đồ bỏ vào trong túi.
Thậm chí những Á Thánh thú kia đều quên đi công kích Mục Vân, đứng ở một bên, trợn mắt hốc mồm nhìn xem đây hết thảy.
Từ từ, hoang khí mạn thiên bốn phía Đại Hoang sơn biến mất không còn, tất cả hoang khí toàn bộ hội tụ đến bên trong cơ thể Mục Vân.
Những Á Thánh thú kia nhìn xem Mục Vân, triệt để mắt trợn tròn.
- Khụ khụ... Không phải ta, không phải ta làm!
Nhìn mấy chục con Á Thánh thú đang dùng ánh mắt muốn ăn sống nuốt tươi mình, Mục Vân phất phất tay, lúng túng nói.
Bất quá, hoang khí tiêu tán, hô hấp của hắn cũng trở nên thông thấu, ngược lại vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhưng đây cũng là khổ cho những Á Thánh thú biến dị.
Nhất thời, từng tiếng ai minh vang lên bên người Mục Vân, bọn chúng sớm đã quen thuộc cái hương vị kia, giờ phút này bỗng nhiên biến mất, chỗ nào có thể gánh vác.
- Lũ súc sinh, còn nghĩ giết ta? Hiện tại đến giết đ!
Mục Vân hiểu rõ, Tru Tiên Đồ lấy đi tất cả hoang khí, những súc sinh này tựa như hắn vừa rồi, căn bản không có cách thích ứng không khí mới mẻ.
Ông...
Nhưng trong lúc Mục Vân hùng hùng hổ hổ, Tru Tiên Đồ lại ầm vang mở ra, một đạo khí lưu phiêu tán ra, trực tiếp truyền đến bên người mấy chục con Á Thánh thú biến dị cường đại.
Nhất thời, những Á Thánh thú kia, từng con thần thanh khí sảng.
- Ta dựa vào, chơi ta à!
Nhìn xem từng nghiệt súc hiện nét mặt hưng phấn, Mục Vân chỉ cảm thấy mình tựa hồ bị hố!
Tru Tiên Đồ tựa hồ cố ý chỉnh hắn, để hắn khó xử.
- Mẹ nó, muốn chơi ta, cũng không cần như vậy chứ!
Mục Vân hùng hùng hổ hổ nói:
- Ngươi nhìn những thứ to con này, giết ta giết đến không đủ đã nghiền đúng không, tốt xấu gì ta cũng là chủ nhân của ngươi, ngươi làm đến mức như vậy sao?
- Muốn làm chủ nhân của ta, ngươi xứng sao?
Đột nhiên, trong sơn mạch vạn vật im tiếng, một âm thanh thanh lãnh đột nhiên vang lên để Mục Vân triệt để ngốc tại chỗ.
- Ngươi là ai? Ai ở đây?
- Ngươi nói ta là ai?
Bên trong não hải Mục Vân, một âm thanh vang lên, khẽ nói:
- Tiểu tam tử, không phải ngươi muốn để ta đã nói với ngươi sao? Hiện tại thế nào không biết ta là ai rồi?
Tiểu tam tử?
Mục Vân nhịn xuống tức giận, tự nhủ:
- Ngươi là... Tru Tiên Đồ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận