Vô Thượng Thần Đế

Chương 1130: Không Sơn Xích Sắt (2)

Ma Phàm bình tĩnh nói:
- Mấy tên này, mặc dù cũng là Sinh Tử cảnh nhị trọng, thế nhưng bọn hắn cũng không phải loại như Vô Cực Minh Giới, đón đỡ một tên, ta vẫn làm được.
- Vậy là tốt rồi!
Mục Vân vỗ vỗ bả vai Ma Phàm, cười ha ha nói:
- Xem ra ngươi còn không phải quá phế, chí ít thu tiểu đệ, vẫn có chút dùng.
Nghe đến lời này, Ma Phàm thế nào cảm giác Mục Vân đang châm chọc hắn.
Trong lúc đám người âm thầm phỏng đoán, hòn đảo phía trên, từng tiếng lốp bốp, đột nhiên vang lên.
Toàn bộ hòn đảo phía trên, khói đen mờ mịt, giống như mưa to gió lớn sắp xảy ra.
Ma Ngọc tiểu thế giới Ngọc Khuynh Thiên mỉm cười, trực tiếp giẫm lên một đầu xiềng xích, bắt đầu đi tới Huyền Không Đảo.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Minh Nguyệt Tâm cũng lạnh nhạt phất tay, trực tiếp đi đến xích sắt.
Trong lúc nhất thời, hai xích sắt như là lò xo chịu vật nặng, bắt đầu kịch liệt phản kháng.
Tiếng rầm rầm vang lên, thời khắc này xích sắt như một đầu du long, điên cuồng cuốn sạch, huy động, nếu có thể phát ra tiếng gầm, chỉ sợ sớm đã chấn động toàn bộ nơi đây núi nhảy đất nứt.
Thấy cảnh này, những người khác cũng học theo, bắt đầu leo lên xích sắt.
Nhưng xích sắt kia bất luận lắc lư như thế nào, Ngọc Khuynh Thiên cùng Minh Nguyệt Tâm hai người đều như giẫm trên đất bằng, lù lù bất động.
Nhưng những người khác thì không có bản lĩnh tốt như vậy, đám người Ngũ Độc tiểu thế giới, Thiên Bảo tiểu thế giới, Tứ Phương tiểu thế giới đều là Sinh Tử cảnh nhị trọng, thế nhưng đi phía trên xích sắt kia lại lung la lung lay, căn bản đứng không vững.
- Đi!
Mục Vân dẫn đầu đi đến xích sắt trước người.
Chỉ là trong lòng của hắn có phần không hiểu.
Vừa rồi hắn cùng Ma Phàm hai người rõ ràng là đi theo bọn người Ngọc Khuynh Thiên tiến vào, thế nhưng đám người bọn hắn xuất hiện bên trên một con đường khác, hai người bọn họ lại xuất hiện ở nơi này.
Chẳng lẽ, đầu xích sắt này có cái gì huyền diệu?
Mục Vân không suy nghĩ nhiều, sải bước đi lên.
Âm thanh rầm rầm nháy mắt vang lên, xích sắt kia lại như mãnh thú bị trói lại tại thời khắc này triệt để thức tỉnh, trực tiếp điên cuồng quơ múa.
- Ngọa tào!
Cho dù Mục Vân giờ phút này đáy lòng cũng nhịn không được mắng một tiếng.
Xích sắt phản ứng thực sự là quá lớn.
Nếu nói xích sắt dưới chân mấy người Ngọc Khuynh Thiên, Minh Nguyệt Tâm lúc bị đạp một cước, nhảy một tiếng, vậy xích sắt dưới chân mình hoàn toàn là bị đạp một cước, lập tức giống như phát điên, nổi lên đến.
Hoàn toàn khác biệt.
- Đáng đời.
Nhìn thấy Mục Vân kém chút bị lật tung, Tứ Phương tiểu thế giới bên kia, trong mắt Tước Anh mang theo một tia lạnh lùng.
- Ngã chết hắn mới tốt!
Thanh Nghịch Thiên cười lạnh, trong mắt đầy là chế giễu.
Mà cùng lúc đó, Ngọc Khuynh Thiên cùng Minh Nguyệt Tâm hai người lại như giẫm trên đất bằng, dọc theo con đường, tiếp tục tiến lên.
Chỉ là hai người thật vừa đúng lúc, vị trí, bất ngờ chính tương ứng mà đứng.
Một người ngay phía nam, một người ở phía bắc!
Tình huống dưới bực này, hai người nhất định dẫn đầu đến hòn đảo phía trên.
Mục Vân đứng phía trên xích sắt, lung la lung lay, mấy lần đều hiểm lại càng hiểm kém chút ngã xuống.
- Mục Vân, không sơn này, bảo tàng dày đặc, tiểu lâu la như ngươi có thể đi vào? Cho nên, chết ở chỗ này đi!
Người Tứ Phương tiểu thế giới, cách Mục Vân chỉ có một đạo xiềng xích, Tước Anh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xuất thủ tới Mục Vân.
- Thần Tước Biến!
Tước Anh khẽ kêu một tiếng, hai tay đưa ra, trước người xuất hiện hư ảnh một con Chu Tước, Chu Tước hỏa diễm tràn ngập, đánh thẳng tới Mục Vân.
Vừa ra chiêu, trong mắt Tước Anh đầy vẻ đắc ý.
- Ác đồ xảo trá!
Thấy cảnh này, Ma Phàm lại mắng chửi một tiếng.
- Muốn kéo ta xuống nước?
Mục Vân cười lạnh một tiếng, trong lúc đó, một đạo Hỏa Long bất ngờ xuất hiện.
Hỏa Long cao ngàn mét, giống như đại thụ mười người ôm không hết, tiếng ầm ầm trực tiếp quanh quẩn trong tai mọi người.
Ngao...
Tiếng long ngâm to rõ bộ phát, một đạo long ảnh trực tiếp nhào về phía Chu Tước, trực tiếp xé Chu Tước rách thành toái phiến.
Ngay sau đó, Hỏa Long trực tiếp nhào về phía Tước Anh, không lưu tình chút nào.
- Lăn đi!
Tước Anh, Thanh Nghịch Thiên, Huyền Sắc ba người cơ hồ cùng nhau xuất thủ, trực tiếp đánh tan Hỏa Long.
Chỉ là bọn hắn ba người không ngại, thế nhưng một ít đệ tử Tứ Phương tiểu thế giới đệ tử đi theo bọn hắn ăn trúng chiêu này, thân thể trực tiếp bất ổn.
Mà giờ khắc này xích sắt gặp phải công kích, tựa hồ đột nhiên cũng bắt đầu tức giận, trực tiếp bạo tẩu.
- A a...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai bóng người rơi xuống từ phía trên xích sắt, lập tức rơi vào trong hồ nước phía dưới.
Nước hồ đen nhánh, khí tức lăn lộn càng thêm mãnh liệt, trong khoảnh khắc, mấy tiếng kêu thảm thiết im bặt mà dừng, mấy cỗ bạch cốt trôi nổi lên từ trong hồ nước.
- Mục Vân, ngươi hỗn đản.
- Ngươi mới là hỗn đản.
Mục Vân hừ một tiếng nói:
- Kẻ giết người, người sẽ giết lại.
- Tốt, nói như thế, ngươi cũng giết người, vậy ngươi chờ chết đi.
Tước Anh hừ lạnh một tiếng, mang theo vô hạn sát cơ, nhìn Mục Vân.
- Chờ?
Mục Vân đột nhiên cười nói:
- Ta tại sao phải chờ?
Vừa dứt lời hai chân,Mục Vân như là thạch sùng tựa vào vách tường, bám vào phía trên xích sắt.
Mà ngay sau, Mục Vân cười lạnh một tiếng, sau lưng bất ngờ xuất hiện năm đầu nguyên long.
Giờ này khắc này ngũ nguyên chi long cao đến năm trăm trượng, trọn vẹn hơn một ngàn mét, tụ tập cùng một chỗ, càng chiếu sáng toàn bộ chung quanh không sơn, ngũ thải quang mang đại thịnh.
Thấy cảnh này, Tước Anh mấy người triệt để hoảng.
- Mau lui lại, đệ tử phía dưới Sinh Tử cảnh, lui xuống đi.
Chỉ là giờ phút này mới cảnh báo hiển nhiên đã muộn
Tước Anh công kích Mục Vân lại nhắc nhở Mục Vân, làm gì nhất định phải đợi đến khi tới không sơn mới vạch mặt cùng bọn hắn.
Người khác vạch mặt, mình dứt khoát lột xuống da cả người hắn là được rồi.
Trực tiếp xuất thủ trước để võ giả Tứ Phương tiểu thế giới tổn thất một ít, càng tốt hơn.
Năm đầu nguyên long giờ phút này quơ trảo, trực tiếp lao thẳng tới võ giả Tứ Phương tiểu thế giới.
Xích sắt lần nữa bị công kích, trở nên càng thêm cuồng bạo, dần dần, những đệ tử phía dưới Sinh Tử cảnh còn chưa kịp rời khỏi, từng người khống chế không nổi thân thể của mình, trực tiếp đổ vào trong hồ nước phía dưới, biến thành từng cỗ bạch cốt.
Dưới tình huống bực này, Mục Vân căn bản không thèm để ý.
Nếu không phải bởi vì xích sắt dưới chân mình bộc phát rathực sự quá mạnh, xem như Tước Anh cùng Nghịch Thanh Thiên, Huyền Sắc mấy người, mình cũng sẽ nghĩ biện pháp đánh bọn hắn xuống.
Nhưng đang cố gắng chèo chống không ngã, Mục Vân nhất định phải phân ra một bộ phận tinh lực làm những chuyện này.
Tổn thất hơn mười vị đệ tử, hai mắt Tước Anh đỏ bừng, nhìn Mục Vân, hận không thể uống máu hắn ăn thịt hắn.
Chỉ là so sánh với việc này, Mục Vân lại không rảnh để ý.
Nếu như bọn hắn tiếp tục công kích, Mục Vân không ngại để bọn hắn biết, cái gì mới thật sự là không từ thủ đoạn.
Mà lúc này, Ngọc Khuynh Thiên và Minh Nguyệt Tâm căn bản không để ý đám người, chỉ cố mang theo môn hạ đệ tử tiến lên phía trước.
Hai người giờ phút này đã sắp đến phía trên không sơn, phần cuối xích sắt.
Trong chớp nhoáng, hai bóng người cơ hồ là đồng thời, vừa sải bước ra, tiến vào bên trong dãy núi.
Trong nháy mắt hai bóng người tiến vào phía trên không sơn, bóng người của hai người, lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, như trống rỗng tiêu tán.
Thấy cảnh này, đám người không còn có tiểu tâm tư, chỉ là mờ mịt nhìn về phía trước.
Tình huống như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận