Vô Thượng Thần Đế

Chương 2678: Hai người và hai con rồng

Hắn là Thái tử Mục tộc, Thiếu tộc trưởng.
Bốn vạn năm trước, Mục tộc đại loạn, hắn bị hại đến chết, hồn phi phách tán, mà Mục tộc lại thất linh bát lạc.
Con cháu Mục Tộc hắn bị các cổ tộc khác liên hợp, khuấy động long trời lở đất.
Thậm chí ngay cả tổ địa Mục tộc cũng bị xốc lên trời, chín tấm bia thánh, bị ép mang đi.
Huyết hải thâm cừu này, dần dần thức tỉnh trong trí nhớ của hắn.
Cả người hắn lúc này, chỉ cảm thấy trong lòng tức giận quay cuồng.
- Huyết mạch! Nuốt chửng.
Một cỗ lực lượng cường hoành lan tràn khắp toàn thân.
Giờ khắc này, bên trong thân thể Mục Vân, một cỗ lực lượng thôn phệ cuồng bạo, trong nháy mắt này tàn sát bừa bãi.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh hồn kinh đảm.
- Rút đi.
Trong đám người, Minh Nguyệt Tâm cùng Tần Mộng Dao đều quát to một tiếng.
Các nàng biết huyết mạch thiên phú của Mục tộc, thôn phệ.
Các nàng càng thêm biết, chỗ cường đại của thôn phệ này.
Tu luyện đến cực hạn, được xưng đều có thể cắn nuốt thiên địa vạn vật, đây cũng là nguyên nhân vì sao, mười đại cổ tộc, Mục tộc đứng đầu.
- Ngươi thức tỉnh thiên phú huyết mạch.
Huyết Kiêu hiện tại mở lời:
- Ta quả nhiên đã xem thường ngươi.
- Ngươi xem thường ta, không chỉ như vậy.
Mục Vân tiến lên, khí tức toàn thân bộc phát, Huyền Viêm thần kiếm hiện tại gào thét mà ra.
Tiếng ầm ầm, tại giờ khắc này, khuếch tán ra.
- Linh Vân kiếm phi vũ.
Lực lượng huyết mạch lục đạo của hắn tăng phúc, hơn nữa mở ra thiên phú thôn phệ, hiện tại cầm thần kiếm, thi triển thần quyết, đây là hắn đỉnh phong.
Nhìn thấy cảnh này, giữa hai hàng lông mày Huyết Kiêu hiện lên sát khí.
- Mục Vân.
Huyết Kiêu thản nhiên nói:
- Thân là Thái tử Thần tộc, ta nhớ rõ, ngươi mạnh nhất chính là thương thuật, mà kiếm thuật. Là Huyết Kiêu ca ta mạnh nhất.
Huyết Kiêu hiện tại khẽ quát một tiếng, bước ra, khí tức trên người lúc này, không ngừng tràn ngập ra, lực lượng toàn thân hắn lúc này trôi nổi, tựa như thần linh đến từ Thiên Uyên.
Mà trong tay hắn, một thanh thần kiếm lóe ra ánh sáng.
- Thanh kiếm này, tên Huyền Băng thần kiếm, cùng Huyền Viêm thần kiếm của ngươi, vừa hay là một đôi, Cực Động Thương, không nói với ngươi nhỉ?
Huyết Kiêu lạnh nhạt nói.
Nhìn thấy cảnh này, sát khí trên người Mục Vân càng tăng.
Mà Huyết Kiêu hiện tại, mang theo một cỗ xung thế mãnh liệt, hắn tựa hồ nhìn thấy kết hoạch của mình sắp thành công, trở thành chúa tể của thiên địa này.
Ầm...
Trong nháy mắt, hai đạo thân ảnh nhất thời va chạm với nhau.
Cơ hồ trong nháy mắt, Huyết Kiêu hấp thụ hồn lực trong thân thể Mục Vân.
Nhưng đột nhiên, hắn lại phát hiện, trong lực lương thôn phệ của Mục Vân lại mang theo lực lượng cắn xé, đang cắn nuốt hồn thức của hắn.
- Ngươi......
- Có ngoài ý muốn hay không?
Mục Vân cười nhạt nói:
- Hồn thức của ngươi, không cách nào khống chế hồn thức của ta, đúng không?
- Không có khả năng.
Huyết Kiêu kinh ngạc vạn phần, nói:
- Huyết mạch mục tộc ngươi không cách nào thôn phệ hồn thức, làm sao có thể...
- Ngươi cũng nói, trong thiên địa này, Mục Vân ta muốn tranh đoạt đệ nhất, không ai dám làm đệ nhất, ta có được năng lực thôn phệ hồn thức, rất kỳ quái sao?
- Ngươi...... Không đời nào.
- Ta chính là Cửu Mệnh Thiên tử, có gì không thể?
- A...
Huyết Kiêu hiện tại tựa như điên, hét lớn:
- Ta chỉ cần khống chế hồn phách của ngươi, chúa tể vận mệnh ngươi, giết ngươi, thay thế ngươi, ta chính là Cửu Mệnh Thiên Tử chân chính.
- Mục Vân, chịu chết đi.
Dứt lời, Huyết Kiêu xông tới.
Trong khoảnh khắc, hai đạo thân ảnh giết cùng một chỗ.
Mà hiện tại, chiến đấu phía dưới đang không ngừng tăng nhanh.
Đại quân Vân Minh lật đổ Kiếm Môn, đại quân Vũ Hóa Thiên cung cùng Ma tộc liên tiếp bại lui.
Chỉ có đệ tử Huyết Sát thần giáo vừa chiến vừa lui.
Mà hiện tại, hai đạo thân ảnh Mục Vân và Huyết Kiêu, trên bầu trời, lôi vân biến hóa.
Không bao lâu, không trung tại lúc này, sáng lên.
- Đi rồi?
Tần Mộng Dao nhìn bầu trời, khẽ nhíu mày.
Hai người hiện tại tựa hồ đánh đến nơi khác.
Minh Nguyệt Tâm bình tĩnh nói:
- Trước tiên xử lý tốt chuyện nơi này.
- Ừm.
Hai người nhất thời sóng vai giết ra.
Mà hiện tại, Lục Thanh Phong cùng Lâm Văn Hiên hai người, lại càng giao thủ nóng bỏng, lẫn nhau liều mạng.
Tạ Thanh hiện tại tùy ý trùng kích giữa đám người Vũ Hóa Thiên Cung, không sợ trời không sợ đất.
Nhìn đại chiến, càng làm cho người ta cảm giác tình hình rõ ràng. Giao chiến vốn tưởng rằng sẽ kéo dài mấy ngày thậm chí mấy tháng, dưới thế công của mọi người Vân Minh kéo dài, triệt để tan rã.
Giờ khắc này, Gia Cát Văn, Diệp Tĩnh Vân, Yêu Tuyết Cơ, Kiếm Phong Tiên, Thiên Phong Khiếu đám người tụ tập cùng một chỗ.
- Vân nhi đâu?
- Tựa hồ hai người đến nơi khác giao thủ rồi.
- Đuổi theo.
Gia Cát Văn quát:
- Đại quân Vân Minh ở đây thu thập tàn dư, các vị Tiên Đế, cùng ta đuổi theo.
- Vâng.
Nhất thời, tiếng rắc rắc vang lên.
Hơn mười thân ảnh phi nước đại mà ra.
Một vài người còn lại, dưới sự dẫn dắt của các Tiên Đế khác, bắt đầu quét sạch tàn dư.
Trên Kiếm môn, cờ Vân Minh, lúc này theo gió phong gào thét...
Mọi người theo quỹ tích hai người giao chiến lưu lại, chỉ thấy trên mặt đất, từng tấc từng tấc nứt ra, một kiếm vết rộng nhất, thậm chí là nứt ra hơn ngàn thước.
Bầu trời, sấm sét nổ tung.
Một số người bình thường đều là coi là, tận thế sắp xảy ra.
Hai đạo thân ảnh vừa đánh vừa đi, thời gian từng chút từng giọt trôi qua, hai người hiện tại, không có chút dấu hiệu dừng lại.
Trận chiến này, vẫn tiếp tục.
Mà một đường này, từ nam vực Kiếm môn ước chừng đánh tới cực loạn thành trung ương đại địa.
Hiện tại, phía trên Cực Loạn thành, hai đạo thân ảnh, giờ khắc này thoạt nhìn, đều có chút chật vật.
Toàn thân Huyết Kiêu, máu tươi đầm đìa, mà Mục Vân lại càng như thế.
Bàn tay hai người nắm chặt trường kiếm, hiện tại đều khẽ run rẩy.
Trong đôi mắt bình tĩnh của Huyết Kiêu, không mang theo một tia tình cảm.
- Ta thật sự xem thường ngươi.
Huyết Kiêu thản nhiên nói.
- Ta cũng vậy.
Hai người nhìn nhau, im lặng.
Mà hiện tại, khóe miệng Mục Vân xuất hiện một tia trêu chọc.
- Ngươi cười cái gì?
- Ta cười ngươi buồn cười.
Mục Vân thản nhiên nói:
- Ta đoán không lầm thì đây hẳn là một cỗ thân ngoại hóa thân mà ngươi hao phí mấy vạn năm ngưng tụ, cũng không phải bản thể của ngươi.
- Ngươi muốn dùng thân ngoại hóa thân chém giết ta, Huyết Kiêu, ngươi có quá coi thường ta không?
Trên mặt Huyết Kiêu hiện tại xuất hiện một tia kinh ngạc.
Mục Vân lại nói:
- Không cần kinh ngạc, Huyết Kiêu, ta nói rồi, ta thức tỉnh một bộ phận ký ức. Ngươi là Thiếu tộc trưởng Huyết tộc, sao có thể tự mình đến Tiên giới mấy vạn năm, chỉ vì chờ ta? Nếu ngươi ở đây, ta đã sớm chết rồi.
- Phải không?
Huyết Kiêu cao ngạo nói:
- Thân ngoại hóa thân là ta hao phí mấy vạn năm tâm huyết luyện chế, chính là vì giết ngươi, mặc dù ta không phải chân thân hàng lâm, ngươi cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận