Vô Thượng Thần Đế

Chương 218: Bắt Đầu Chiêu Sinh

- Vâng!
- Ta tự làm được!
Trước mắt, Mục Vân mượn thân phận thiếu tộc trưởng của mình, hắn không thể không phục, chống cự sẽ chỉ để Mục Vân nắm được điểm yếu, trắng trợn phát huy.
Sắc mặt Mục Phương Ngọc phát lạnh, bàn tay trực tiếp thành chưởng đao, một chưởng rơi xuống.
Răng rắc một tiếng, sắc mặt Mục Phương Ngọc trắng nhợt, nhịn không được hít sâu một hơi.
Sỉ nhục hôm nay, ngày khác chắc chắn để Mục Vân trả lại gấp trăm lần!
- Ta có thể đi rồi chứ?
- Đương nhiên có thể!
Mục Vân cười nói:
- Mục Phương Ngọc, ta biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng làm chuyện điên rồ.
- Chuyện điên rồ? Tự mình làm chuyện điên rồ, còn có rảnh rỗi giáo huấn người khác?
Nghe thấy Mục Phương Ngọc nói vậy, Mục Vân chỉ mỉm cười, cũng không thèm để ý.
Lần đầu tiên tới Mục gia, hắn đã tỏ rõ lập trường của mình, thế nhưng trong Mục gia, có quá nhiều thế lực nhỏ lẻ rắc rối phức tạp, hắn tỏ thái độ cũng không để những người kia thanh tỉnh.
Mà bây giờ, chuyện lần này là hắn triệt để cho thấy thái độ của mình.
Nếu ai còn muốn động tiểu tâm tư, vậy lần tiếp theo sẽ không chỉ đơn giản là chặt tay như vậy.
Sau việc nơi này, phu nhân từng phòng đều trở lại trong phòng.
Đại phu nhân sớm đã là tức đến thân thể phát run, nhìn cánh tay của con mình rủ xuống, sắc mặt tái nhợt, lửa giận càng bốc lên ba trượng.
- Nương, ta không sao!
- Không sao? Gãy một cánh tay, cho dù có thể nối lại thì cũng lưu lại tai hoạ ngầm đối với việc đề thăng tu vi ngày sau, sao có thể nói không sao?
- Thế nhưng...
- Không có gì mà thế nhưng, chuyện này, ta sẽ xử lý, Thậm Danh, ngươi cố gắng dưỡng thương, mọi việc không cần lo lắng!
- Vâng!
Cùng lúc đó, trong phòng của nhị phu nhân, Mục Khuynh Thiên vừa kêu thảm, vừa nhìn mẹ của mình.
Sắc mặt Mục Phương Ngọc lại âm trầm, không nói một lời.
- Phương Ngọc...
- Nương, ngươi yên tâm, Mục Vân sẽ không ảnh hưởng đến ta.
- Phương Ngọc, nương biết trong lòng ngươi không phục, phụ thân ngươi cũng không biết là nghĩ như thế nào, lập hắn làm thiếu tộc trưởng!
Nhị phu nhân khuyên:
- Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần nương còn sống một ngày, Mục Vân này sẽ không có khả năng trở thành tộc trưởng Mục gia.
- Ta biết! Hắn, căn bản không thể nào trở thành tộc trưởng Mục gia!
Xử lý xong chuyện trong gia tộc, tâm tình Mục Vân thật tốt, thả Trịnh Thành Vân trở về, dù sao Trịnh Thành Vân là đạo sư Lôi Phong viện, giết hắn sẽ phiền phức không nhỏ.
Vừa tiến vào trong tiểu viện, chuẩn bị cùng hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương đến Uyên Ương nghịch nước, một bóng người lại không hề có điềm báo trước xuất hiện trong phòng nhỏ.
- Hai người các ngươi lui ra đi!
Nhìn chiếc áo thấm ướt dục thủy trên người Thanh Trĩ, Thanh Sương, Mục Thanh Vũ khoát tay ra hiệu.
- Cha, ngươi tới thật không đúng lúc, ta đang muốn hưởng thụ một chút!
Mục Vân ngồi trong bồn tắm, hai tay gối lên cổ, bất mãn nói.
- Hưởng thụ?
Mục Thanh Vũ cười khổ.
- Tiểu tử ngươi còn biết hưởng thụ, ngươi làm như vậy, ta ngay cả một chút hưởng thụ cơ hội cũng không có, hiện tại đại phu nhân, nhị phu nhân tìm ngươi khắp nơi, đều chặn ở ngoài phòng ta mấy canh giờ.
- Chuyện này không liên quan đến ta mà?
Nhìn thấy dáng vẻ chơi xấu của Mục Vân, Mục Thanh Vũ cười khổ.
- Nhưng chuyện hôm nay, ta sẽ không trách ngươi, thân là thiếu tộc trưởng Mục gia, nên như thế, chỉ là, ngươi lại làm sai một việc.
- Làm sai một việc? chuyện gì?
- Trịnh Thành Vân!
Mục Thanh Vũ đạm mạc nói:
- Phàm là người muốn ra tay đối phó ngươi, mặc kệ là tâm tư bực nào, đều không nên lưu lại mầm tai vạ, ngươi làm nhục Trịnh Thành Vân như vậy, hắn nhất định ghi hận trong lòng, cho nên, chẳng bằng trực tiếp giết hắn cho xong việc.
Giết hắn sao?
Nghe thấy Mục Thanh Vũ nói vậy, Mục Vân sững sờ.
Mặc dù hắn cho rằng Trịnh Thành Vân lòng mang ý đồ xấu đối với hắn, thế nhưng tội không đáng chết.
- Chuyện như vậy, sau này không cần để ta giúp ngươi xử lý, biết chưa?
- Vâng!
Mục Vân cũng rất ngoài ý muốn, Mục Thanh Vũ tâm ngoan thủ lạt, sát phạt quả đoán, xác thực nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Sở dĩ Mục gia có thể tại trong vòng mười mấy năm, cấp tốc quật khởi, quả nhiên không thể bỏ qua công lao của Mục Thanh Vũ.
Chỉ là, Mục Thanh Vũ làm như thế, cũng là truyền lại một tín hiệu cho hắn.
Để cho hắn sau này ở trong Lôi Phong viện có thể buông tay làm việc, không cần cố kỵ cái gì.
- Xem ra cái thân phận thiếu tộc trưởng Mục gia này, vẫn có chút tác dụng!
Ngâm mình ở trong bồn tắm, Mục Vân hơi nhắm hai mắt lại.
Hắn hiện tại, Linh Huyệt cảnh tam trọng, Thiên Lôi Thần Thể Quyết đã tu luyện khá có thành tựu, Vô Tâm Kiếm Phổ cũng triệt để lĩnh ngộ, lại thêm linh hồn lực của hắn không ngừng tôi luyện.
Dù cho là ngoại nhân nghĩ phá trời thì cũng không thể nào biết, cảnh giới bây giờ của hắn, đến cùng như thế nào!
...
Gần đây, Thất Hiền học viện bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Bởi vì, Thất Hiền học viện bắt đầu chiêu nạp học viên, mỗi một thế lực phát triển và lớn mạnh, đều không thể rời khỏi việc bổ sung máu mới, Thất Hiền học viện cũng không ngoại lệ.
Mà lần này, Thất Hiền học viện chiêu sinh, chia làm thất đại viện, có thể tuyển nhận đến thiên tài loại nào đều xem bản sự và năng lực nạp kim của từng học viện.
Gần đây, sơ cấp cửu ban tấn thăng thành trung cấp cửu ban, thanh danh cũng dần lên trong toàn bộ Lôi Phong viện.
Dù sao trung cấp ban cũng có mười mấy lớp, lại thêm khoảng thời gian này, Mục Vân hữu ý vô ý để các học viên của trung cấp cửu ban bắt đầu khiêu chiến các học viên lớp khác, trung cấp cửu ban, tại Lôi Phong viện, cũng coi là bộc lộ tài năng.
- Mục đạo sư, Mục đạo sư, chiêu sinh lần này, trung cấp cửu ban chúng ta phải hiển lộ tài năng, tranh thủ chiêu đến một hai thiên tài, lớn mạnh cửu ban.
Trên võ tràng Lôi Phong viện, Thiết Phong hưng phấn nói.
- Tiểu tử ngươi nghĩ thật nhiều, muốn tuyển nhận thiên tài, những cao cấp ban kia đã sớm ra tay, nơi nào có thiên tài sẽ vứt bỏ cao cấp ban, đi vào trung cấp ban!
- Vậy ngược lại không nhất định, Mục đạo sư, ngài hiện tại chính là thanh danh hiển hách, không ít thiên tài Nam Vân Đế Quốc đều đến đây vì ngài đấy.
- Hả?
Nhìn thấy Mục Vân hào hứng, Thiết Phong vội vàng nói:
- Mục đạo sư, ngài chính là không biết, gần đây, ngài đã rất nổi danh trong thất đại viện, đừng nói trung cấp ban chúng ta, chính là một ít đạo sư cao cấp ban cũng chú ý ngài!
- Nói một chút, những chủ nhiệm sư cao cấp kia đi!
- Được!
Thiết Phong cười hắc hắc, nói:
- Đầu tiên, chủ đạo sư cao cấp nhất ban - Ngạn Vân Ngọc, tu vi của người này cao thâm mạt trắc, đã từng là cao thủ trong Long Bảng của Thất Hiền học viện, sau đó trở về Lôi Phong viện chúng ta đảm nhiệm chủ đạo sư, cao cấp nhất ban, chính là người này đại biểu đệ nhất.
- Tiếp theo là chủ đạo sư cao cấp nhị ban, Lý Trạch Lâm, người này, không đơn giản, hắn tuy không phải cao thủ Long Bảng, ở trong học viện cũng là bừa bãi vô danh, thế nhưng không biết xảy ra chuyện gì lại đảm nhiệm chủ đạo sư nhị ban, mà lại xuất quỷ nhập thần, có rất ít người nhìn thấy hắn, cả học viên nhị ban cũng rất ít khi nhìn thấy hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận