Vô Thượng Thần Đế

Chương 277: Đào Hố Bắt Ta?

- Ha ha...
- Cổ Xích Ngân, chẳng lẽ ngươi lại nhìn đệ đệ ngươi bị người ta bắt nạt, thậm chí là bị người giết hại như vậy sao?
Trong hai người, một thanh niên áo bào đen khẽ mỉm cười nói.
Thanh niên áo bào đen kia, tóc dài tản ra, cho thấy rõ tùy tiện.
Chỉ là nước mưa rơi xuống, khi đến ngoài thân thể của hắn một thước, toàn bộ bị ngăn cách, một giọt chưa từng nhỏ xuống đến trên người hắn.
- Nếu không thì sao?
Nghe được thanh niên áo bào đen tra hỏi, thanh niên áo tím kia cười đáp:
- Ta mới lười quản Cổ Minh kia, ngay cả muội muội Tâm Nhã đáng yêu như thế cũng xuống tay được, chậc chậc... Cổ Xích Ngân ta phong lưu phóng khoáng, nhưng lại không hứng thú đối với muội muội mình, thế mà gia hỏa này lại, loại cầm thú này, chết cũng là đáng đời!
Thanh niên áo tím song mi thanh tú, chắp tay sau lưng, nhìn sơ qua giống như một thư sinh tuấn tú.
Chỉ là, Lâm Dục lại biết, Cổ Xích Ngân có bề ngoài nhìn như thư sinh tuấn tú, không biết mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ Nam Vân thành thần hồn điên đảo.
Mà gia hỏa này lại một chút lòng thương hại cũng không có, đối đãi với nữ nhân, là phá lệ che chở, thế nhưng đối đãi với đối thủ, có thể nói là tâm ngoan thủ lạt.
Liên tục giữ vị trí số một trên Long Bảng ba năm, thiên phú như vậy, Cổ Xích Ngân trong toàn bộ Thất Hiền học viện, lập tức được trở thành hấp huyết quỷ.
Giết người không lưu ngân, lưu ngân nhất định là Cổ Xích Ngân!
- Lâm Dục, còn có tâm tình nói ta, ngươi chính là đứng thứ tư trên Long Bảng, ta thấy Lâm Bân nếu không tốt sẽ bị giết! Ngươi không đi lên phụ một tay sao?
Bàn tay nhỏ của Cổ Xích Ngân lượn quanh, cười nhạt nói.
- Chết cũng tốt, ngươi là đệ nhất Long Bảng mà cũng không lo lắng cho đệ đệ mình, sao ta phải lo lắng, mà gia hỏa này không biết trời cao đất rộng, chỉ biết tranh đoạt vị trí thiếu tộc trưởng với ta, chết rồi cũng tốt!
Hai người đứng ở giữa chiến trường cười nói, nhưng không có một linh thú tới gần.
Mà giờ khắc này, trong thú triều, Mục Vân lấy một địch hai, căn bản không rơi vào thế hạ phong.
Nếu vào nửa tháng trước, đối mặt với hai người, có thể Mục Vân sẽ chật vật không chịu nổi, nhưng bây giờ...
- Thiên Động Nhất Kiếm!
Một kiếm ra, sấm chớp đùng đùng, thổi phù một tiếng vang lên, đoản thương trong tay Cổ Minh bị đánh rơi, một cánh tay bị một kiếm cắt đứt xuống.
- Ngày đó, ngươi sai học viên của ngươi muốn chặt hai tay của ta, hôm nay, ta sẽ triệt để chém đứt hai cánh tay của ngươi!
- Ngươi dám!
- Sao ta lại không dám?
Mà trong lúc hai người trò chuyện, Lâm Bân nhìn thấy tình thế không đúng, lập tức muốn bỏ chạy.
- Chạy? Ngươi chạy trốn được sao?
Tiện tay vung ra một kiếm, một kiếm kia, ven đường bổ chết mấy chục con linh thú, trực tiếp bổ về phía sau lưng Lâm Bân, đè Lâm Bân xuống đất.
- Mục Vân, ta là tử đệ trực hệ Cổ gia, ngươi không thể giết ta!
- Ta không nói muốn giết ngươi, chỉ là để ngươi hoàn lại, ngươi nên hoàn lại!
- Ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn làm gì sao? Vừa rồi đã nói qua, chặt đứt hai tay của ngươi, bây giờ còn có một tay chưa chặt đấy!
- Ngươi...
Mục Vân không để ý tới hắn, quát:
- Mục Phong Hành, tới!
- Ca...
- Cánh tay của hắn, giao cho ngươi một cái, cũng coi là báo thù cho bạn ngươi.
- Ta...
Mục Phong Hành ngẩn người, lập tức nhấc trường kiếm lên, đi bên cạnh Cổ Minh.
Phốc phốc...
Chỉ là, lần này, Mục Phong Hành lại không dùng một kiếm chặt xuống cánh tay của Cổ Minh, ngược lại là một kiếm trực tiếp chém đứt yết hầu Cổ Minh.
- Ách...
Thấy cảnh này, Mục Vân há to miệng.
- Ca, một tay của hắn không đổi được một mạng của Hoàng Lạp, mệnh của ba người bọn họ mới có thể làm dịu linh hồn của Hoàng Lạp.
Mục Phong Hành bật cười lớn, đáy lòng triệt để buông lỏng.
- Ha ha...
Mục Vân cười tự giễu một tiếng, chuyện cho tới bây giờ, người khác đã nghĩ đến hại hắn thế nào, hắn còn nghĩ lưu người khác một mạng, ngược lại là thực sự nhu nhược.
- Lâm Dục, ngươi còn không xuất thủ? Lâm Bân kia, ta tấy khó giữ được cái mạng nhỏ này!
- Ha ha... Mạnh được yếu thua, ngươi cũng không phải không động sao, mà bọn hắn không chết thì chúng ta làm sao gây sự với Mục gia được?
Lâm Dục xán lạn cười nói:
- Cổ Xích Ngân, kế hoạch lần này của ngươi đối với Cổ gia, cảm giác như thế nào?
- Ngươi yên tâm đi, đều an bài tốt, mọi công việc, chỉ chờ lần này thú triều kết thúc, mọi việc sẽ triệt để bắt đầu, mà đến lúc đó, Mục gia sẽ không còn sót lại chút gì.
- Đúng vậy...
Lâm Dục thở dài một hơi, nói:
- Mục gia gần đây trưởng thành, thực sự quá nhanh quá nhanh, hiện tại lại ra một Mục Vân, lần này ba nhà chúng ta liên thủ, trước mắt không biết Tiêu gia bên kia nói như thế nào, dù sao có bọn hắn không có bọn hắn đều giống nhau!
- Tiêu gia quanh năm đều đứng hạng chót trong ngũ đại gia tộc, không có quá nhiều tác dụng, diệt Mục gia, kế tiếp chính là bọn hắn.
Cổ Xích Ngân đột nhiên nói.
- Lâm Dục, đệ đệ kia của ngươi, ta cảm giác sẽ không chết, không bằng ta đến giúp Mục Vân một tay đi!
Cổ Xích Ngân nói, mỉm cười, nhìn về phía Lâm Bân, hai mắt đột nhiên trở nên đầy sát ý.
Phốc phốc...
Lúc đầu, nhìn thấy Mục Vân đi phía mình, thế nhưng sau một khắc, Lâm Bân chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, triệt để mất đi tri giác.
Chết rồi sao?
Nhìn bộ dáng Lâm Bân chết đi, Mục Vân nháy mắt điều tra tứ phương.
- Ha ha... Dám làm không dám chịu sao? Hai vị, không nguyện ý thừa nhận sao?
Mục Vân nhìn về trong thú triều phía trước, quát khẽ một tiếng nói.
Qua một kiếm chiêu, hai bóng người như đi bộ nhàn nhã tránh thoát. Ngay sau đó đi tới trước mặt Mục Vân.
- Tính khí của Mục Vân đạo sư thật là lớn, ha ha, là nên tắt lửa!
Nhìn Mục Vân, Lâm Dục cười nói.
- Lâm Dục, ngươi tới làm gì?
Một bên khác, Lâm Hiền Ngọc lại đột nhiên mở miệng nói.
Lâm Dục? Xếp hạng thứ tư trên Long Bảng, khó trách có ngạo khí như thế.
- Đúng vậy, nhiều linh thú như vậy, còn chưa đủ Mục đạo sư tắt lửa sao?
Nhìn thú triều tới gần, Cổ Xích Ngân không có ý tốt cười nói.
Ác tha!
- Nếu ngươi cảm thấy linh thú càng có lực hấp dẫn đối với ngươi, ta có thể bắt tới cho ngươi mấy con.
Mục Vân khoát tay áo, cười nói.
- Ha ha... Đạo sư miệng lưỡi bén nhọn, nhưng mà Mục đạo sư, ngươi giết tử đệ nói Cổ gia Cổ Minh, nên làm thế nào cho phải?
- Còn có tử đệ Lâm gia Lâm Bân ta!
Nhìn hai người, trong lòng Mục Vân cũng rõ ràng.
Hai người này, thể hiện rõ là ở chỗ này chờ hắn, thiết kế hảo cạm bẫy chờ hắn mắc lừa.
- Giết người sao?
Mục Vân cười ha ha nói:
- Lâm Dục, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung, còn có ngươi, Cổ gia, vậy ngươi hẳn là đệ nhất trên Long Bảng Cổ Xích Ngân? Linh thú có thể loạn, nhưng lời cũng không thể nói lung tung.
- Cổ Minh này rõ ràng không phải ta giết chết, là Mục Phong Hành mới đúng nha? Ta chỉ cắt đứt một tay của hắn, có liên can gì với ta? Mà Lâm Bân này lại càng không liên quan đến ta, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Lâm Bân bị một cao thủ Thông Thần cảnh tu luyện ra linh hồn lực chém giết, Cổ Xích Ngân, ngươi là Thông Thần cảnh? Đệ nhất Long Bảng, chậc chậc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận