Vô Thượng Thần Đế

Chương 331: Tụ Tập

Cổ Vân Nhàn chính là người có thực lực yếu nhất trong ba lão già, mà cũng là đại nạn sắp tới.
Cho nên hắn mới có thể cường điệu bồi dưỡng Cổ Xích Ngân.
Mà Cổ Xích Ngân thân là thiếu tộc trưởng Cổ gia, ba năm này, tiến bộ thật là nhanh không có lời nào để nói, tên tuổi thiên tài đệ nhất Nam Vân Đế Quốc từ đầu đến cuối ở trên người hắn.
Cho dù là Tiêu Khánh Dư, trong cơ thể có mang thần phách thánh thú Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân, cũng không thể nào so sánh với hắn, như vậy có thể thấy được.
Cho nên Cổ Vân Nhàn mới hết sức đi bồi dưỡng hắn.
Chỉ là tối nay, nhất định là một đêm diệt vong của Cổ gia, mọi việc đều tan thành mây khói.
Cổ Vân Nhàn, Cổ Xích Ngân, đều phải chết.
- Tiểu nhi Cổ gia, nạp mạng đi!
Hai người Thiết Mông và Sơn Úc lập tức xông ra, thẳng về phía Cổ Xích Ngân, thời gian ba năm, Cổ Xích Ngân tiến vào Thông Thần tam trọng, cũng không còn là hắn trước kia.
- Đồ vô sỉ, muốn hạ thủ đối với tôn nhi ta.
Cổ Vân Nhàn thấy vậy lập tức xông ra.
Hiện tại, Cổ Xích Ngân chính là chí bảo của Cổ gia, nếu hắn xảy ra điều sơ xuất gì, vậy Cổ gia sẽ thật triệt để xong đời.
- Cổ Vân Nhàn, đối thủ của ngươi là ta!
Đột nhiên, trước đám người, một bóng người bước ra, Mục Vân mặc tử bào, tử nhãn yêu dị, sát ý dạt dào.
Thông Thần nhị trọng đối mặt Thông Thần lục trọng, chênh lệch tứ trọng cảnh giới, cho dù là người mang thiên hỏa cũng không thể nào nghịch chuyển.
Nhưng Mục Vân chính là muốn giết!
Mọi việc ba năm trước đây, hôm nay, nên có kết thúc!
- Tử Mộc? Hừ, lang tâm cẩu phế, ba năm trước đây Mục gia Mục Vân bị Lục Ảnh huyết tông sát hại, bây giờ ngươi lại còn giúp Lục Ảnh huyết tông...
- Ồ? Vậy sao ta nhớ là lúc đó Mục Vân là bị ba người bao gồm ngài, Thái Hoàng Dục và Lâm Sa Vũ ép vào trong Lôi âm cốc, nhảy cốc bỏ mình?
- Ngươi... Ngươi đến cùng là ai?
- Ngươi đoán xem!
Mục Vân lật bàn tay, một thanh trường kiếm hỏa hồng sắc lập tức xuất hiện.
Trường kiếm hỏa hồng sắc kia dài ba thước, quanh co khúc khuỷu như là một Giao Long phản bám vào trên đó.
Địa khí hạ phẩm - Xích Long Kiếm!
- Kiếm thế!
Nhìn thấy Mục Vân giơ kiếm, Cổ Vân Nhàn biến sắc.
- Chẳng lẽ ngươi là... Ngươi là đệ tử của Mục Vân - Mặc Dương?
Sắc mặt Cổ Vân Nhàn đại biến.
Hắn cũng biết, Mục Vân có hai đệ tử kiệt xuất, một là Mặc Dương, ba năm trước đây mang theo Thiên Gia Cổ Kiếm của Cổ gia rời khỏi Nam Vân Đế Quốc, nói là ba năm sau trở về báo thù cho Mục Vân.
Mà đổi thành một người khác đương nhiên là huyền khí sư trung phẩm - Tề Minh, Tề Minh tại Nam Vân Đế Quốc cũng có thanh danh cực kì vang dội, tuổi còn trẻ đã được tôn xưng là đại sư!
- Chẳng cần biết ta là ai, hôm nay, ngươi đều phải chết!
- Hừ, ngươi cho rằng sau ba năm là đã có thể đánh giết lão phu sao?
Cổ Vân Nhàn cười nhạo nói:
- Tiểu nhi vô tri, hôm nay, lão phu sẽ để ngươi nhìn, cái gì mới thật sự là tuyệt học Cổ gia!
Cổ Vân Nhàn hét lớn một tiếng, toàn thân trên dưới, chân nguyên bạo động, chân nguyên cường hãn bạo động, kéo theo khí tức xung quanh lưu chuyển, không ngờ lại cuốn không khí lên đình trệ bất động.
- Ngự Phong Thần Quyết!
Một tiếng quát khẽ vang lên, tiếng xé gió bá bá bá theo sát bên kia, từng đạo phong nhận từ lúc đầu đã đứng im trong không khí bắt đầu bạo tạc, đột nhiên bắn về phía Mục Vân.
- Hả?
Tứ Quý Kiếm Thần Quyết của Cổ gia, năm đó lúc Cổ Thiên Gia thi triển để Mục Vân rất là chấn kinh, thế nhưng không ngờ, còn có bộ võ kỹ này.
Võ kỹ công pháp bực này, hiển nhiên là cấp độ địa giai trung cấp, uy lực không tầm thường.
Mục Vân cũng không phải không có ứng đối chiêu thức, chỉ là vô luận là Thiên Lôi Thần Thể Quyết hay là Phá Hư Chỉ, một khi thi triển đều sẽ bị người khác nhận ra.
Cho nên, hắn chỉ có thể lấy kiếm để ngăn địch.
Ngự Phong Thần Quyết chính là dùng chân nguyên dẫn động phong lực lượng.
Phong, chậm thì như nước chảy, ôn nhu không thể bắt bẻ, nhanh, thì như là lợi kiếm, sét đánh không kịp bưng tai.
Giống với kiếm thuật, không thể khinh thường.
Chỉ là, Mục Vân lo lắng chỉ là chênh lệch về cảnh giới, đối với kiếm thuật của mình, hắn căn bản không lo lắng!
Kiếm thế cường đại là Cổ Vân Nhàn nằm mơ cũng không thể nghĩ tới.
- Vô Tâm Kiếm Phổ, thời gian ba năm, để ta lấy kiếm tới nhìn, sự cường đại của ngươi, đến cùng đến cao nhất loại nào!
Đáy lòng Mục Vân chấn động, toàn bộ thân thể bắt đầu bộc phát ra một cỗ kiếm thế kinh thiên.
Kiếm thế cuồng bạo, xa xa không phải kiếm ý có thể so sánh.
Kiếm ý là mượn lực lượng bản thân đối kháng với thiên địa.
Mà kiếm thế thì là mượn lực lượng thiên địa đối kháng với địch thủ, kiếm thế càng cường đại, thực lực của kiếm khách sẽ càng mạnh, dù sao, lực lượng thiên địa không phải võ giả bình thường có thể chống lại.
- Phong Khởi Vân Trảm!
Nhất thức Phong Khởi Vân Trảm, nghênh hợp với gió lốc của Cổ Vân Nhàn tùy theo mà đến, thân thể Mục Vân đằng không, chém xuống một kiếm.
Âm thanh đinh đinh đang đang vang lên, một kiếm kia Mục Vân, kiếm mượn gió thổi, càng thêm tăng vọt.
Đông...
Tiếng va chạm trầm muộn vang lên, thân thể Mục Vân không ngừng rút lui, cả người bắt đầu lung la lung lay.
Mà đổi thành một bên, Cổ Vân Nhàn ngực một buồn bực, sắc mặt trắng nhợt, kém chút phun ra một ngụm máu tươi tới.
- Lão hồ ly, kiếm thứ nhất đã không gánh được sao?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Còn có kiếm thứ hai đâu!
- Phá Vân Trùng Thiên!
Một kiếm vung lên, đạo đạo kiếm quang mê huyễn lên, thân thể Mục Vân giống như cự kiếm trong quang mang vạn kiếm, óng ánh chói mắt.
- Giết!
Tiếng quát khẽ vang lên, Mục Vân kiếm ra, kiếm vũ rơi xuống, mỗi một kiếm ảnh đều giống như một ngọn núi cao ép xuống, bay thẳng về phía Cổ Vân Nhàn.
- Kiếm thứ ba: Thiên Động Nhất Kiếm!
Trong khoảnh khắc này, Mục Vân lần nữa vung ra một kiếm, kiếm ra, mặt đất chấn động, trên bầu trời, một kiếm ảnh ầm vang rơi xuống, giống như thiên hàng thần phạt, ngạo nghễ rơi xuống.
Cổ Vân Nhàn này vừa ngăn cản được kiếm thứ hai, kiếm thứ ba đã rơi xuống.
Nhưng ngay khi Cổ Vân Nhàn chuẩn bị ngăn cản kiếm thứ ba thì kiếm thứ tư đã lần nữa đột kích.
- Kiếm Xuất Lạc Nhật!
Quát khẽ một tiếng, Xích Long Kiếm rời tay Mục Vân, bay về phía chân trời, một kiếm mang xích hồng, nhanh như tốc độ ánh sáng, lưu lại một vết kiếm trong không trung.
Bốn kiếm, gần như là hoàn thành trong nháy mắt.
Cho dù Cổ Vân Nhàn ngự Phong Thần Quyết có nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh bằng kiếm này.
Trong khoảnh khắc này, kiếm thứ ba và kiếm thứ tư gần như là đồng thời chồng hợp lại cùng nhau, vọt thẳng về phía Cổ Vân Nhàn.
Phốc...
Rốt cục, sau khi ngăn cản kiếm thứ ba, Cổ Vân Nhàn rốt cục cũng nhịn không được nữa, phun ta một ngụm lão huyết.
Hắn rốt cục kiệt lực, hắn đã đại nạn sắp tới, trừ phi đề thăng cảnh giới, nếu không khó mà duy trì dũng tráng năm đó.
Đối mặt với bốn kiếm liên kích nhanh chóng của Mục Vân, Cổ Vân Nhàn gần đất xa trời.
- Gia gia...
Nhìn thấy Cổ Vân Nhàn bị thương, Cổ Xích Ngân một kiếm đẩy hai người Thiết Mông và Sơn Úc ra, phóng tới Mục Vân.
Chỉ là, thời khắc này, bóng người Mục Vân bay lên trên, vọt thẳng về phía Cổ Vân Nhàn.
Sau khi cảm nhận được sát ý của Cổ Xích Ngân từ sau lưng truyền đến, Mục Vân tuyệt không quay đầu.
- Cổ Vân Nhàn, ba năm trước, ngươi muốn ở trước mặt phụ thân ta giết ta, làm cho hắn cảm nhận tư vị thống khổ mất con, mà bây giờ, ta, Mục Vân, sẽ để cho ngươi cảm nhận được thống khổ mất đi tôn nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận