Vô Thượng Thần Đế

Chương 4064: Tiễn biệt ba người (2)

Đan thuật của Diệu Tiên Ngữ đúng là rất mạnh, điểm này Mục Vân không hoài nghi, nhưng thiên phú tu hành của Diệu Tiên Ngữ cũng không mạnh như vậy, có thể nói là một vị kém nhất trong cửu nữ.
Nhưng Diệu Tiên Ngữ vẫn là sớm đến Quân vị, chính là bởi vì nàng thức tỉnh Cửu Khiếu Linh Thiên Tâm, bị Đan Đế phủ nhìn trúng, quán thâu truyền thừa, khiến nàng miễn đi mấy chục vạn năm khổ tu, một bước lên trời.
Truyền thừa, rốt cuộc như thế nào, Mục Vân thật sự không biết.
Tả Phi cười nói:
- Nếu không đủ, ta cũng là một vị tồn tại nửa bước bước vào Quân vị, tuy nói lực lượng truyền thừa của ta biến mất hơn phân nửa, nhưng ta nghĩ, trợ giúp ngươi đến Thánh Đế hậu kỳ, vẫn không thành vấn đề gì.
- Thậm chí, có thể cho ngươi củng cố con đường bước vào Thiên Thánh Đế, để cho ngươi tốc độ nhanh nhất đến Thiên Thánh Đế.
Nghe được lời này, Mục Vân nhịn không được cười chua xót.
- Tiền bối điều kiện phong phú như thế, nghĩ ra việc muốn cho ta làm, hẳn là cũng không đơn giản!
- Ừm!
Tả Phi cũng không có phủ nhận, nói:
- Nơi này chính là thế giới hư không trong âm dương thánh linh bàn, ta thật ra sớm nên là một người chết, nhưng năm đó khi tai nạn phát sinh, thiên đế tuần thủ vì tra tấn ta, lưu lại một luồng hồn phách của ta, ngày đêm lấy âm Dương Thánh Linh phá hủy hồn phách của ta!
- Loại cảm giác này đã kéo dài hơn mười vạn năm, bây giờ ta sống không bằng chết.
- Cho nên ta cần ngươi giúp ta giải thoát, để cho ta đi chết.
Nghe được lời này, biểu tình Mục Vân cổ quái một trận.
Đây là lần đầu tiên ai đó nói thẳng thắn: Hãy để ta chết.
Mục Vân tiếp tục nói:
- Tiền bối, làm sao có thể giải thoát cho ngươi?
- Ở phía sau ta, đi về phía trước trăm dặm, có một tòa Bách Tháp Sơn, đỉnh núi Bách Tháp Sơn, chính là hạch tâm âm dương thánh linh bàn, phá hư nơi đó là được.
- Đơn giản như vậy?
- Đương nhiên không phải, Bách Tháp Sơn nguy cơ tứ phía, chính là đầu mối của âm Dương Thánh Linh Bàn, sẽ sinh ra ảo giác, sát phạt chi trận, nếu không cẩn thận bước vào trong đó, có thể sẽ bị vây ở bên trong trăm năm thậm chí ngàn vạn năm.
Tả Phi cũng không giấu diếm, nhìn về phía Mục Vân, nói:
- Nếu ngươi nguyện ý, có thể đi tới, mà ngươi nếu không muốn, ta không miễn cưỡng.
Nghe được lời này, Mục Vân hơi do dự, gật đầu.
Trận pháp, hắn có chút hiểu rõ, lúc trước Cô lão dạy rất nhiều phương pháp ứng đối về trận pháp cao giai, hắn có tâm tư nhất định.
- Đã như vậy, chuẩn bị xong chưa?
Tả Phi mở miệng.
- Ừm, ta nguyện ý thử một lần.
Nghe được lời này, Tả Phi cười nói:
- Được, vậy ta trước tiên sẽ giúp ngươi tiễn ba vị bằng hữu này của đi.
Nghe được lời này, Mục Vân sửng sốt.
- Ngươi cũng không cần kinh ngạc.
Tả Phi tiếp tục:
- Ta hứa ngươi hai điều kiện, ngươi đáp ứng chuyện của ta, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi làm một cái trước, để thể hiện thành ý của ta.
- Có chuyện gì nói với bọn họ thì bây giờ nói đi.
Mục Vân nghe được lời này, gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ba người.
Tuy nói Mặc Vũ cùng Hoàng Diễm bị hắn cường ngạnh thu phục, thế nhưng một đường đi tới, hai người cùng hắn cũng coi như sinh tử chi giao.
Mục Vân vung bàn tay lên, trong phút chốc, Mặc Vũ cùng Hoàng Diễm cảm giác được, sâu trong linh hồn duy nhất khống chế, biến mất.
- Mục chủ ngươi...
- Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi được tự do.
Mục Vân cười nói:
- Mặc Vũ, Hoàng Diễm, trở lại nơi các ngươi nên trở về, bày ra thiên phú của các ngươi, gặp lại, ta nghĩ chúng ta đều sẽ không giống.
- Hơn nữa sau này cũng không cần xưng hô ta là Mục chủ, nếu như có thể, gọi ta một tiếng Mục đại ca là được.
- Mục đại ca.
Mặc Vũ cùng Hoàng Diễm hai người hiện tại đều chắp tay.
Mục Vân giải trừ sinh tử ám ấn, đủ để nhìn ra ý nghĩ của hắn.
Mặc Vũ cùng Hoàng Diễm càng hiểu rõ, nếu không phải Mục Vân, hai người bọn họ hiện tại cũng không có khả năng đạt tới cảnh giới Thánh Đế.
- Mục đại ca, nếu đi tới Kỳ Lân giới, ngàn vạn lần đừng quên tìm chúng ta, đến lúc đó, hai người chúng ta nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt.
- Tốt!
Nhìn hai người cười thoải mái, Mục Vân cũng gật gật đầu.
Sắc mặt Mục Bất Phàm hiện tại không đẹp lắm.
- Tiểu Phàm.
- Đại ca, ta không muốn rời đi...
Mục Vân vỗ vỗ bả vai Mục Bất Phàm, nói:
- Ngươi chẳng lẽ không tò mò, vì sao ngươi thân là Thái Thản nhất tộc, lúc trước lại lưu lạc ở nhân giới?
- Ngươi không muốn biết, thân thế ngươi, cha mẹ ngươi, gia tộc của ngươi?
- Nhưng mà...
- Được rồi, chúng ta cũng không phải vĩnh viễn không gặp lại.
Mục Vân vỗ vỗ bả vai Mục Bất Phàm, nói:
- Lần này chia tay, khi gặp lại, tiểu tử ngươi phải trở thành chí tôn, trở thành vô địch, hiểu chưa?
- Ta hiểu rồi!
Mục Bất Phàm hiện tại gật gật đầu.
Mục Vân nhìn hướng Tả Phi, gật gật đầu.
Tả Phi vung tay lên, ba cái động hư không mở ra, ba người bước ra, tiến vào trong hư không, biến mất không thấy.
Mục Vân tự nhiên sẽ không đơn thuần như vậy sẽ tin lời Tả Phi, Quy Nhất thân là bản nguyên thời không, vô cùng mẫn cảm đối với thế gian cùng không gian, kết luận thông đạo kia an toàn, Mục Vân mới yên lòng.
Nhìn thấy ba người rời đi, đáy lòng Mục Vân cũng có chút buồn bã mất mát.
Chỉ là cho tới nay, Mục Vân đều nghĩ tới, để cho ba người trở lại chủng tộc vực giới của mình, chẳng qua vẫn không nghĩ ra, nên làm thế nào để cho ba người trở về.
Khôn Hư giới dù sao cũng chỉ là vị diện cấp thấp, tiếp xúc không tới cái gọi là không gian truyền tống trận cường đại hơn, càng không có khả năng tiếp xúc với nhất đẳng chủng tộc vực giới.
- Hô...
- Kế tiếp, xem ra phải toàn lực ứng phó, hy vọng có thể trợ giúp tiền bối cởi bỏ thống khổ nhiều năm.
Mục Vân hiểu được, nếu hắn mấy chục vạn năm như một ngày, chỉ có một luồng hồn phách, ngày đêm cảm thụ tử vong, thống khổ, hắn cũng sẽ sụp đổ.
Tả Phi muốn chết, là cầu một loại giải thoát.
Mục Vân phi thân đi về phía trước, tiến vào sâu trong thế giới trắng xóa.
Ầm...
Một tiếng nổ trầm thấp đột nhiên vang lên ở phía trước.
Trong lúc tiếng nổ vang rơi xuống, Mục Vân nhìn thấy, phía trước, từng ngọn núi cao tựa như tháp cao, chất đống cùng một chỗ.
Tầng tầng lớp lớp, quần thể hội tụ, lúc này thoạt nhìn, rất cổ quái.
Sóng khí cường đại, một trọng một trọng đập vào mặt.
- Thật đúng là Bách Tháp Sơn...
Từng ngọn núi cao kia hiện tại thoạt nhìn, mãnh liệt mênh mông, thật sự giống như từng tòa cổ tháp chồng chất.
Mục Vân thở ra một hơi, cất bước tiến vào giữa dãy núi, trèo lên đỉnh núi nhất trung ương.
Ầm...
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, mặt đất giống như nứt ra, làm cho Mục Vân cảm giác một cỗ trọng lực từ dưới đất quật khởi, vững vàng bắt lấy hai chân hắn.
- Nhất cấp cổ trận!
Mục Vân có thể cảm giác được, uy lực trận pháp kia, cũng không cường đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận