Vô Thượng Thần Đế

Chương 1617: Hảo hảo nói chuyện không được sao?

Mục Vân ngồi tại chỗ, nói:
- Vừa rồi Minh Tiềm có ý hạ sát thủ với mấy người hạch tâm đệ tử của sơn phong ta, Lâm Nhất Thâm ngươi chạy đi đâu rồi?
- Ngươi dám mắng ta?
- Mắng ngươi thì thế nào?
Mục Vân đâm trường kiếm vào trên mặt đất, giễu cợt.
- Lâm Nhất Thâm, nếu ngươi có thể giết ta, đã sớm giết ta, bên trong Ngự Thần đại lục, ngươi không giết chết ta, đời này, ngươi cũng đừng nghĩ giết ta.
- Đừng nói bây giờ ta chém giết Minh Tiềm, có cơ hội, Lâm Nhất Thâm ngươi cũng chắc chắn chết trên tay ta.
- Ta nói cho ngươi, ngươi phải hảo hảo còn sống, cũng đừng chết trên tay người khác.
- Ngươi ngươi ngươi...
Nghe Mục Vân nói lời buông thả, Lâm Nhất Thâm tức giận không thôi.
- Mục Vân, ngươi chết chắc, chết chắc!
- Lão già ngươi tại nơi này nói liên miên lải nhải, thế nào không động thủ đi?
Mục Vân lại buồn cười nói:
- Có phải mùi vị vừa rồi không dễ chịu? Ngươi sợ ta xuất kỳ bất ý, một lần nữa chơi ngươi?
Vừa nghe Mục Vân nói lời này, mặt mo Lâm Nhất Thâm đỏ ửng.
Mục Vân vừa rồi bày ra công kích rất khủng bố.
Bạo tạc kia hiện tại nếu rơi xuống trên người hắn, hậu quả không thể tưởng tượng.
Có thể tiếp nhận một lần, không có nghĩa hắn có thể tiếp nhận lần thứ hai.
Lâm Nhất Thâm ho khan một cái, nhìn Mục Vân, quay người nhìn Thái Tử.
- Thái Tử, Mục Vân kẻ này không coi ai ra gì, kiêu ngạo buông thả, muốn tru sát hạch tâm đệ tử, đã xúc phạm môn quy, còn mời Thái Tử thân là thống soái tọa hạ đệ tử, hiệp trợ lão phu, chém giết Mục Vân.
Lâm Nhất Thâm nhìn Thái Tử, mở lời.
- Ha ha...
Chỉ là giờ phút này, Mục Vân lại đột nhiên cười lên ha hả.
- Ngươi cười cái gì?
- Lâm Nhất Thâm ơi Lâm Nhất Thâm, ngươi tốt xấu gì cũng là trưởng lão cảnh giới Địa Tiên, e ngại ta một đệ tử cửu phẩm Nhân Tiên? Ngươi không xấu hổ?
- Lão phu không phải sợ ngươi.
Lâm Nhất Thâm nói.
- Lâm trưởng lão, làm gì nói nhảm với hắn.
Thái Tử đứng ra, nhìn Mục Vân, quát:
- Kẻ này rắp tâm hại người, tương lai cho dù trở thành cường giả cảnh giới Địa Tiên cũng sẽ không tận tâm tận lực vì Nhất Diệp kiếm phái ta, hai người chúng ta liên thủ chém giết hắn.
- Tốt!
Nghe được lời Thái Tử, trên mặt Lâm Nhất Thâm lộ ra nét mừng.
Hai đại cường giả cảnh giới Địa Tiên liên thủ, Mục Vân còn không phải chết không có chỗ chôn..
- Thật quá vô sỉ!
Nhìn thấy bộ dáng của hai người, Mục Vân nắm thật chặt Hắc Dận Kiếm trong tay, trên mặt đầy tức giận.
- Mục Vân, lần trước có Phái chủ che chở ngươi, lần này, Phái chủ đi Thiên Kiếm lâu, ngươi còn nghĩ có người sẽ che chở mạng của ngươi?
Lâm Nhất Thâm khinh thường nói:
- Nhận sau, tự giao ra thiên hỏa cùng dị thủy, hai người chúng ta đưa bắt giữ ngươi.
- Nói tới nói lui, vẫn là vì thiên hỏa cùng dị thủy thôi.
Nhìn hai người, Mục Vân cười nhạo.
- Làm gì hư tình giả ý, muốn liền đến lấy, ta cho các ngươi.
- Minh ngoan bất linh.
Nhìn thấy Mục Vân trêu chọc bọn hắn, Thái Tử hừ một tiếng, vỗ ra một chưởng.
- Long Chi Ngâm!
Một kiếm vung ra, tiếng kiếm reo vang lên, Mục Vân giết ra.
Tiếng kiếm reo mãnh liệt truyền ra, bịch một tiếng trầm đục vang lên, bóng dáng Mục Vân lại như đụng vào một miếng sắt, nháy mắt bị bắn ngược về.
- Ừm?
Thấy cảnh này, Mục Vân khẽ giật mình.
Hắn thế mà bị bắn ngược trở về.
- Nhìn thấy chưa? Đây mới là thực lực của võ giả cảnh giới Địa Tiên, Mục Vân ngươi căn bản không phải đối thủ của chúng ta.
Thái Tử ha ha cười, thu hồi bàn tay.
Võ giả cảnh giới Địa Tiên, đan điền hối nguyên, nguyên tụ Tiên khí, thân thể và Tiên khí bộc phát đều là biến hóa về chất.
Hoàn toàn không phải Tiên khí vận chuyển chu thiên có thể sánh ngang.
- Ngươi quá đắc ý!
Nhìn thấy Thái Tử cười lạnh liên tục, Mục Vân lần nữa giết ra một kiếm.
- Phượng Chi Thương!
Khanh khanh gào thét phát ra từ phía trên Hắc Dận Kiếm, một tiếng này gào thé, khiến cho đông đảo đệ tử tại chỗ cảm giác tâm đều muốn nát.
Bi thương không bờ bến tràn ngập.
- Diệt tôn chưởng!
Lâm Nhất Thâm bước ra một bước, vỗ ra một chưởng.
Phanh phanh phanh...
Trong chốc lát, toàn bộ thiên địa vang lên từng tiếng bành bành, khi Lâm Nhất Thâm đánh ra một chưởng kia, hết thảy kiếm khí ngưng tụ trước mặt Mục Vân, tán loạn.
Uy lực một chưởng này dập tắt khí thế của Mục Vân.
Địa Tiên cường đại như thế.
- Tiểu tử, ngươi bây giờ còn có bất kỳ bản lĩnh gì phản kháng?
Nhìn thấy Mục Vân cầm Hắc Dận Kiếm đánh ra hai thức công kích đều bị hóa giải, Lâm Nhất Thâm cười ha ha.
Đám người còn lại lúc này cũng trợn mắt hốc mồm.
Địa Tiên!
Đây chính là Địa Tiên.
Vừa rồi nhìn Mục Vân không ai bì nổi, vào giờ phút này cũng bị áp chế không cách nào thở dốc.
Mục Vân đứng tại chỗ lại không chút nhúc nhích.
Cảnh giới Địa Tiên, hắn ngược lại cũng không phải không có sức liều mạng.
Không Nhận cùng Không Toàn công kích, nguyên lực công kích, đều là thủ đoạn cường hoành, chỉ là hắn không muốn bại lộ những thứ này ở trước mặt mọi người.
Nhưng nếu như hai người tiếp tục dồn ép không tha, hắn không có lựa chọn khác.
- Mục Vân, thúc thủ chịu trói đi!
Lâm Nhất Thâm hừ một tiếng, bước ra một bước, bàn tay thành trảo, bắt tới phía Mục Vân.
Một trảo này, thiên địa xung quanh Lâm Nhất Thâm giống như hoàn toàn méo mó, lực đẩy cường đại khiến cho đệ tử xung quanh không ngừng lùi lại.
Nhưng đối mặt Mục Vân, lại có lực hút cường đại.
- Lão già, ngươi bức ta!
Thấy cảnh này, Mục Vân quát một tiếng, bước ra một bước.
Đều đến mức này, không có gì giấu diếm.
Bước ra một bước, Mục Vân vung vẩy trường kiếm trong tay, chỉ dần dần, bên trong trường kiếm giống như xen lẫn lực lượng, rất cổ quái.
- Hai đánh một, còn là hai Địa Tiên khi dễ một Nhân Tiên, Nhất Diệp kiếm phái các ngươi rất thích lấy mạnh hiếp yếu?
Ngay khi Mục Vân chuẩn bị thi triển nguyên lực, một giọng nói đầy châm chọc vang lên.
Một thân ảnh, xuất hiện tại trước mặt Mục Vân.
Một thân Thanh Y, hai tay chắp ra sau, góc áo trường sam, theo gió nhẹ đong đưa.
Người này nhìn phong độ nhẹ nhàng, hai tay chắp ra sau, đứng ở giữa Mục Vân và Lâm Nhất Thâm, nhìn về phía trước.
- Ừm?
Nhìn thấy thân ảnh đột nhiên xuất hiện, Mục Vân hơi cảm giác khó hiếu, chỉ cảm thấy rất quen thuộc.
Thế nhưng trong lúc nhất thời, lại nghĩ không ra nghe qua ở nơi nào.
- Ngươi là ai?
Người này xuất hiện để Lâm Nhất Thâm cảm giác công kích của mình toàn bộ thất bại.
Một người như vậy đứng ra bảo hộ Mục Vân, để hắn rất kỳ quái.
- Ngươi đừng quản ta là ai!
Thanh niên khẽ cười nói:
- Hai người các ngươi khi dễ một cửu phẩm Nhân Tiên, không khỏi quá mức, chẳng lẽ, Nhất Diệp kiếm phái thịnh hành pháp này?
- Nhất Diệp kiếm phái ta làm chuyện gì, không tới phiên ngươi đến nhúng tay.
Lâm Nhất Thâm quát:
- Mao đầu tiểu tử miệng còn hôi sữa, nhúng tay chuyện Nhất Diệp kiếm phái ta, muốn chết!
Lâm Nhất Thâm vừa dứt lời, một tay trảo ra.
- Hảo hảo nói chuyện không được sao?
Thanh niên kia lại cười khổ lắc đầu.
Ngược lại, một tay nhẹ nhàng nhô ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận