Vô Thượng Thần Đế

Chương 1665: Diệp tỷ tỷ

Mục Vân lại mỉm cười nói:
- Diệt Thiên Viêm người này, đệ tử cũng nghe qua danh tiếng, Thiên Kiếm Tử của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, chính là ba mươi ba chuôi tuyệt thế tiên kiếm của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn tự chủ lựa chọn, cách mỗi ba vạn năm sẽ chọn một tên Thiên Kiếm Tử xuất hiện, Diệt Thiên Viêm chính là một vị ba vạn năm trước, sau thời gian ba vạn năm, bên trong toàn bộ Kiếm Vực, một đường đột nhiên tăng mạnh, được xưng là Thiên Kiếm Tử có khả năng nhất trở thành môn chủ của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Chỉ là về sau, vì hắn một vị đồ nhi rời khỏi Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, thành lập Diệt Thiên kiếm tông phía trên khu vực cực loạn, thanh danh hiển hách.
- Bất quá đáng tiếc, bị kiếm Nam Thiên giết chết, đạo tiêu bỏ mình, hắn có một người con gái, chỉ là nữ nhi của hắn tựa hồ không cùng họ với hắn, cũng là họ Diệp, nhưng danh tự là Diệp Tuyết Kỳ.
- Mà đệ tử còn biết, Diệp Tuyết Kỳ, thiên tư thông minh, thời điểm trước kia Diệt Thiên Viêm ở trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, chính là thiên tài kiếm thuật đắc ý nhất của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, chỉ là lúc kia, cảnh giới Diệp Tuyết Kỳ chính là... mạnh hơn cảnh giới Phái chủ ngài bây giờ rất nhiều.
- Mà Diệp Tuyết Kỳ được xưng là tuyệt thế nữ tử đệ nhất Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, Phái chủ đương nhiên xinh đẹp như hoa, nhưng đệ nhất này... Ta nghĩ không phải đơn giản như vậy.
- Ngươi hoài nghi rất đúng.
Diệp Cô Tuyết hờ hững nói:
- Tên thật của ta đúng là Diệp Tuyết Kỳ, chỉ là phụ mẫu đều mất, chỉ còn ta một người, cho nên ta mới đổi tên thành Diệp Cô Tuyết, cô nhi mà thôi.
- Mà về phần cảnh giới cùng tướng mạo...
Diệp Cô Tuyết nói, bàn tay khẽ động, gương mặt dần dần phát sinh cải biến.
Mũi ngọc tinh xảo, đôi môi đỏ thắm, gò má khiết bạch vô hà, một đôi mắt tại này, tràn ngập giảo hoạt linh động, hết thảy tất cả đều rất hoàn mỹ, kết hợp lại, càng để cho người cảm giác như tranh vẽ.
- Diệp... Tỷ tỷ!
Trong lòng Mục Vân đột nhiên run rẩy.
Trước kia, thân là đồ nhi của Diệt Thiên Viêm, Mục Vân có thể nói là đồ đệ mà Diệt Thiên Viêm thương yêu nhất lại bị chửi nhiều nhất, vị sư tỷ này, hắn đương nhiên biết.
Hai người có thể nói là tình như tỷ đệ.
Đối với Diệp Tuyết Kỳ, Mục Vân đương nhiên vô cùng rõ ràng.
Từng câu từng lời ngày xưa đều ở trước mắt.
- Tiểu sư đệ, phụ thân mắng ngươi là vì tốt cho ngươi, bất quá ngươi cũng xác thực quá đần, tu luyện năm trăm năm kiếm thuật, đều chạm không tới kiếm ý.
- Tiểu sư đệ, chúc mừng ngươi, rốt cục lĩnh ngộ kiếm ý, đi, tỷ tỷ mời ngươi ăn no một bữa cơm.
- Tiểu sư đệ, đần chết rồi, đần chết rồi, không phải luyện tập như vậy, hẳn là dạng này... Ai nha, ngươi đần quá, bộ kiếm thuật này, luyện tập một vạn lần cho ta.
- Tiểu sư đệ...
Hình ảnh mở miệng một tiếng tiểu sư đệ giống như đang ở trước mắt.
Mục Vân ngơ ngẩn.
Diệp Cô Tuyết giờ phút này lại mở lời:
- Ta có thể sống sót, đúng là may mắn, tướng mạo diện mạo, há có thể không thay đổi? Tu vi cảnh giới... Lại ở bên trong một lần tai nạn kia xuống đến thấp nhất, ta bỏ ra thời gian vạn năm, quay về Kiếm Vực, thành lập Nhất Diệp kiếm phái, chính là vì... Báo thù.
Nghe đến lời này, Mục Vân nháy mắt ngốc.
Hắn rất muốn hô một tiếng Diệp tỷ tỷ, thế nhưng giờ khắc này, ba chữ nghẹn ngào tại cổ họng, vô luận như thế nào cũng không kêu được.
- Diệp tỷ tỷ...
Cuối cùng Mục Vân vẫn hô.
Nghe được ba chữ này, Diệp Cô Tuyết lại đột nhiên biến sắc, một kiếm, thẳng đến hàm dưới của Mục Vân.
Kiếm Phong thậm chí cắt vỡ hàm dưới Mục Vân, máu tươi thuận lưỡi kiếm, chậm rãi chảy thành dòng nước.
- Phái chủ?
Mục Vân đổi câu nói, kinh ngạc hô.
Tựa hồ cảm giác được sự thất thố của mình, Diệp Cô Tuyết thu hồi trường kiếm.
- Ba chữ này, tốt nhất đừng tùy tiện nói, nếu không, sẽ để cho ta nhớ tới người ta không nên nhớ tới.
Diệp Cô Tuyết hờ hững nói.
Người ta không nên nhớ tới?
Ta?
Mục Vân khẽ giật mình.
- Hiện tại, ta có thể nói đã thẳng thắn cùng ngươi, bí mật trên người của ngươi, có phải nên lấy ra một ít.
Diệp Cô Tuyết mở lời:
- Nhất Diệp kiếm phái, ta buông tay cùng ngươi quản lý, chỉ là ta thế nào biết, ngươi có phải chân tâm thật ý cùng ta hợp tác hay không?
- Vẻn vẹn bằng vào một mối thù giết sư của ngươi, ta liền tin tưởng ngươi?
Nghe đến lời này, Mục Vân ngược lại không biết mở miệng thế nào.
- Diệp tỷ tỷ...
- Dừng lại!
Diệp Cô Tuyết quát:
- Ba chữ này, để ta sẽ nghĩ đến một người, một người để ta đời này hận người, nhắc tới cũng xảo, ngươi và hắn thế mà trùng tên trùng họ.
- Vân Vực, Minh chủ Vân Minh - Mục Vân?
Mục Vân mở lời.
- Trừ hắn, còn có ai?
Diệp Cô Tuyết nhắc đến tên Mục Vân, cả người nháy mắt giống như áp chế không nổi tức giận ở đáy lòng của mình.
- Minh chủ Vân Minh? Ha ha... Bất quá là một chuyện cười mà thôi, sư tôn của mình bị giết, hắn không phải thờ ơ à? An tâm làm minh chủ của mình, thống trị một vực, uy danh hiển hách, thế nhưng hoàn toàn không để ý đến sư tôn trước kia phí hết tâm tư trợ giúp qua mình.
- Lương tâm của hắn hoàn toàn bị chó ăn.
Nghe đến lời này, Mục Vân nuối tiếc.
Bị người chửi mình ở ngay trước mặt mình, loại cảm giác này, cũng không dễ chịu...
- Sư tôn, hắn chết rồi...
- Chết tốt lắm!
Diệp Cô Tuyết hờ hững nói:
- Nếu hắn không chết, Diệp Tuyết Kỳ ta kiếp này cũng muốn lấy thủ cấp của hắn.
Nghe đến lời này, Mục Vân rụt cổ một cái, cả người nhất thời cảm giác khí tức lạnh lẽo thổi qua.
- Sư tôn, đâu phải hắn thờ ơ, Vân Minh nói cho cùng cũng bất quá là giống như Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn thôi, hai vực khai chiến, sinh linh đồ thán, mà nội tình Vân Minh cũng không bằng Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, Kiếm Vực, thực lực tương xứng Vân Vực.
Mục Vân nói xong lời này, trong lòng thở dài.
Năm đó hắn, há lại thờ ơ?
Giận dữ rút kiếm, lao thẳng tới Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, thế nhưng đó là Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, ba mươi ba thiên môn, hắn dùng lực lượng một người, giết tới thiên môn thứ ba mươi, cuối cùng... Bại lui.
Người khác đều nói hắn là Minh chủ Vân Minh, bá chủ Vân Vực, thế nhưng bá chủ một đời là hắn cũng không thể vô pháp vô thiên.
Bởi vì chuyện này, ý chí tinh thần hắn sa sút một đoạn thời gian.
Sau đó khi Tru Tiên Đồ xuất thế, chính là vô thượng Tiên khí, cho nên mới giận dữ xuất thủ cướp đoạt, cuối cùng, không tiếc dẫn bạo mình, giận dữ chết một lần.
Cướp đoạt Tru Tiên Đồ, chính là vì tăng cường thực lực, báo thù, hắn chưa từng quên?
Chỉ là Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn bị hắn đi tới Kiếm Vực, đơn độc xông ba mươi thiên môn coi là sỉ nhục, ngăn chặn tin tức, căn bản không người biết được.
Thù chưa báo, Mục Vân như thế nào lại dùng hành vi không có bất kỳ tính thực chất gì tuyên dương lương tâm của mình?
Vong ân phụ nghĩa? Lang tâm cẩu phế?
Chỉ là Diệp Cô Tuyết không biết thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận