Vô Thượng Thần Đế

Chương 1512: Thủy Tinh Tọa Liên

- Ngươi đụng đến một ngón tay của ta, tất cả chúng ta cũng đừng nghĩ rời đi nơi này!
Mục Vân cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn tám đạo thủy tinh tọa liên trước người.
- Cuồng vọng vô tri, không có ngươi, ta không tin chúng ta còn ra không được.
Nghe thấy Mục Vân nói lời cuồng vọng, Bá Thiên tức giận, bước ra một bước, toàn thân cao thấp tung hoành sát khí.
- Dừng tay!
Bá Thiên vừa ra tay, một thân ảnh lại ngăn trước mặt Mục Vân.
Là Thân Công Vũ.
Tiếng khàn khàn vang lên, Thân Công Vũ mở lời:
- Bá Thiên, ngươi không khỏi quá phách lối đi, ngươi muốn giết ai, liền giết người đó sao?
Nhìn thấy Thân Công Vũ xuất thủ, Bá Thiên quát:
- Tiểu tử này, người đầy quỷ khí, ai biết có tâm tư gì, chết cũng liền chết.
- Ngươi dám!
Liễu Nhược Tâm cũng tức giận hừ hừ đứng ra.
- Mục Vân rõ ràng phát hiện một ít manh mối, Bá Thiên ngươi lại làm ra hành động vô lý thì đừng trách chúng ta vô tình, ngươi muốn chết tại nơi này, chúng ta không muốn.
Người lãnh đạo Thái Tử đảng, Phượng Minh đảng đã mở miệng, những người khác đương nhiên cũng theo chân phụ họa.
Bọn hắn đã sớm không quen nhìn Bá Thiên líu ríu, nếu không phải kiêng kị thân phận hắn thân là Chiến Linh thất hổ, đã sớm động thủ.
- Ha ha... Các ngươi tin hắn, vậy thì tin đi.
Bá Thiên hừ một tiếng, quay người rời đi.
- Nếu ngươi không tin, một hồi, cũng đừng đi theo.
Mục Vân giờ phút này lại người nhìn Bá Thiên, bàn tay khẽ động, tám đạo thủy tinh tọa liên đang xoay tròn bị phá vỡ, hội tụ thành một đường ánh sáng, ngưng kết ra, trực chỉ chỗ sâu vào mặt tường thủy tinh.
Ông...
Lập tức, một tiếng vù vù vang lên, vách đá lúc này ầm vang mở ra, từ từ mở rộng.
Một tòa cung điện hoàn mỹ tuyệt luân bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người.
Toàn bộ cung điện, nhìn qua hoàn toàn chính là thiên đường dưới đáy nước, trân châu to lớn, giọt mưa tròn trịa, san hô đủ mọi màu sắc, thỉnh thoảng giãn ra, thỉnh thoảng khép kín, đủ loại khoáng thạch thủy tinh trân quý dưới đáy biển xuất hiện bên trong cung điện.
Giờ khắc này, hiện ra ở trước mặt mọi người giống như một bảo tàng cự đại.
Cơ hồ trong nháy mắt, tất cả mọi người đỏ cả hai mắt, giống như nhập ma, lao tới tranh đoạt.
- Không nên động!
Thấy cảnh này, Mục Vân hét lớn một tiếng.
Nhưng những người kia sao còn nghe theo hắn.
Thậm chí Bá Thiên mang theo Bá Địa mấy người tiến vào trong này, cũng bị những tài bảo kia hấp dẫn.
Thấy cảnh này, Mục Vân biết, triệt để xong.
Những người này khống chế không nổi nội tâm ngo ngoe muốn động của mình.
Đông đông đông...
Trong khoảnh khắc, trầm muộn tiếng vang lên, toàn bộ cung điện giống như điện đường thánh khiết bị làm bẩn, phát ra gào thét đầy phẫn nộ.
Tạch tạch tạch...
Nháy mắt, một tầng màng mỏng trên đỉnh đại điện thủy tinh trong suốt bảo hộ đại điện không bị nước hồ xâm nhiễm vào giờ phút này xuất hiện từng vết rách.
Tiếng rầm rầm vang lên, nước hồ vào giờ phút này triệt để tràn vào.
Màng bảo hộ bị phá tan.
Mà lúc này, những Lưu Ly Xỉ Cự Kình, Kim Thứ Đái Ngư các loại các dạng tiên thú vốn rời đi triệt để vọt vào.
Vừa rồi, bọn hắn tựa hồ bị kinh sợ, trốn khỏi nơi đây.
Thế nhưng giờ khắc này, bọn hắn lại giống như nhận được triệu hoán thần thánh, trở lại nơi này.
Mục tiêu công kích của những cự thú kia rõ ràng, chính là đám người Mục Vân.
Trong nháy mắt nước hồ lan tràn vào bên trong đại điện, những tiên thú kia hóa thành từng thân ảnh xuyên qua cửa vào cung điện, xung phong tiến đến.
Giờ khắc này, bọn hắn không nói lời nào, chỉ xuất thủ tập sát.
Bọn hắn vừa xông lên giết, đám người bắt đầu phòng thủ.
- Đã sớm biết tiểu tử này tuyệt đối sẽ dẫn người đi vào trong cống ngầm!
Bá Thiên mắng một tiếng, mang theo Bá Địa lui lại, một ít thành viên Chiến Linh đảng đã bắt đầu tổ chức tiến công.
- Mục Vân, hiện tại nên như thế nào?
Liễu Nhược Tâm nhìn từng tiên thú biến hóa thành hình người, vọt thẳng giết tiến đến, biết đám người chống cự chỉ là tạm thời, muốn ra ngoài vẫn muốn nhìn Mục Vân.
- Nơi này là một tòa tế đàn, tiên thú trong biển thiết trí tế đàn, ta mặc dù không biết tế cho ai, thế nhưng ta biết, đây không phải thứ chúng ta có thể xúc động, vừa rồi, ai cầm những vật kia, người đó sẽ không may.
Mục Vân vừa dứt lời, quả nhiên, những tiên thú kia giờ phút này vãng lai trong đám người, chỉ truy sát một bộ phận người.
- Mau vứt bỏ toàn bộ vật liệu vừa rồi cầm lấy.
Liễu Nhược Tâm ra lệnh.
- Không cần!
Mục Vân cười khổ nói:
- Vị trí đã bị động, những tiên thú này không phải người ngu, như thế nào không biết.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Chỉ có tiếp tục đi vào bên trong.
Tiếp tục đi?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, mấy người hơi kinh ngạc.
Phía trước, còn có đường?
Mục Vân lại không giải thích, xuyên qua tầng tầng khoáng thạch chí bảo, đi vào chỗ sâu trong cung điện.
Quả nhiên, lại có một vách đá xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Trên thạch bích vẫn y như cũ bóng loáng như gương.
- Làm sao phá vỡ?
- Không cần phá vỡ!
Mục Vân lại cắm hai tay vào bên trong vách đá, toàn bộ thân thể vào giờ phút này, xuyên thấu qua vách đá, tiến vào bên trong, biến mất không thấy gì nữa.
Những người khác càng học theo, tiến vào bên trong vách đá đại điện, lập tức, cảnh tượng trước mắt lại lần nữa biến ảo.
- Những tiên thú kia sẽ không đuổi theo chứ?
- Sẽ không.
Mục Vân khẳng định nói:
- Những tiên thú kia rất tôn kính nơi này, hoặc là nói... Sợ hãi nơi này.
- Cho nên bọn nó khẳng định sẽ tử thủ ở bên ngoài, không tiến vào.
- Trừ phi...
- Trừ phi cái gì?
Mục Vân cười khổ nói:
- Trừ phi các ngươi cướp sạch trống không bảo tàng nơi này.
Mục Vân vừa dứt lời, mọi người nhất thời nhìn về phía trước người.
Cung điện thật dài, khoảng chừng trăm mét, độ rộng cũng có bảy tám mươi mét, mà bên trong cung điện lớn như vậy, từng cái rương màu vàng bỗng nhiên mở ra.
Trong rương cất giấu lấy đủ loại chí bảo.
- Lưu ly ngọc tâm thạch.
- Dương thần ngọc.
- Tích huyết tiên ngọc.
Nhìn thấy những khoáng thạch kia, hô hấp đám người đều trở nên dồn dập.
Giờ khắc này, những khoáng thạch so với phía ngoài mà nói, quả thực tăng cường mười lần lực hấp dẫn.
Những vật này bên trong một cái rương, chí ít chứa trên trăm khối, giá trị... Không thể đo lường.
Thế nhưng giờ khắc này, lại không ai dám động.
Giá trị bực này đủ để người say mê.
Cho dù trở về bên trong Nhất Diệp kiếm phái, lấy tùy tiện một khoáng thạch, đều là bảo vật vô giá.
Những vật này, chí ít đều là thứ ở dưới đáy biển mới có thể xuất hiện, giờ khắc này lại xuất hiện ở đây, đúng là có phần cổ quái.
Mà có vết xe đổ, ai còn dám làm ẩu.
- Những vật này, không thể động sao?
Thấy cảnh này, Liễu Nhược Tâm cũng nhịn không được động tâm.
- Các ngươi ai nếu muốn thử một lần, đều có thể đi lấy, nhìn xem sẽ phát sinh kết quả gì.
Mục Vân lại đứng ở phía trước, hờ hững nói.
- Tiểu tử, bớt ở chỗ này giả trang lão sói vẫy đuôi, ta cứ lấy, không tin những tiên thú kia còn có thể truy vào đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận