Vô Thượng Thần Đế

Chương 2277: Huyết Hạch (1)

Hai gia hỏa này, tuy rằng một người thoạt nhìn là tam phẩm Đại La Kim Tiên, một người là ngũ phẩm, nhưng thực lực của hai người quả thực quá mạnh.
Lực công kích thật sự mạnh mẽ.
Âm tu võ giả, cường đại như thế, lần đầu tiên để rất nhiều đệ tử nhìn thấy.
- Được rồi!
Mục Vân vỗ vỗ tay, nhìn ba người.
Vương Tâm Nhã hiện tại vung tay, một đạo âm phù cuối cùng hạ xuống, khí tức ba người nhất thời hoàn toàn không có.
Mục Vân lười nhìn thêm, nói với Mã Úy:
- Bây giờ để ta nhìn cửa lớn này rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Đi lên phía trước, bàn tay Mục Vân vung lên.
Bay lên, bàn tay rơi xuống cánh cửa.
Ngoài dự liệu của mọi người, chưởng ấn lần lượt đẩy bọn họ bắn ra vào giờ khắc này lại dán chặt vào trên bàn tay Mục Vân.
- Cái này...
Nhìn thấy cảnh này, đám người Mã Úy và Hàn Dục đều không thể tưởng tượng nổi nhìn nhau.
Hành động này của Mục Vân quả thật làm cho bọn họ cảm thấy rất kinh ngạc.
- Ta nghĩ ta có thể mở thần môn này.
Mục Vân hiện tại mở lời:
- Chỉ là cần một lát thời gian.
Nghe được lời này, Mã Úy sốt ruột, đại quân ma tộc ngoài cửa, cũng sẽ không cho bọn họ thời gian, hắn hỏi:
- Đại khái là....
Phanh...
Mã Úy Hỏi còn chưa nói hết, một tiếng động nhất thời vang lên.
Đại môn mở ra, một đệ tử cả người đầy máu, phốc phốc một tiếng, ngã xuống đất, quát:
- Ma tộc vây công tiến vào, hơn nữa lối ra bị bọn họ chặn, chúng ta căn bản giết ra không được.
Vừa nghe lời này, sắc mặt tất cả mọi người đều lạnh.
Ma tộc cường đại, vượt qua suy nghĩ của bọn họ.
- Mọi người yên tâm một chút, chớ nóng nảy.
Mục Vân hiện tại mở miệng:
- Ta đại khái dùng một nén nhang thời gian liền có thể mở thần môn, chỉ cần mọi người có thể kiên trì một nén nhang.
Nghe được lời này, Hàn Dục của Huyết Sát thần giáo cùng với Mã Úy của Vũ Hóa Thiên Cung đều nhìn nhau, gật đầu.
Họ đã không còn đường lui.
Bây giờ tranh thủ, chờ đợi cho họ là chết.
- Mục Vân, làm đi!
Mã Úy mở lời:
- Chúng ta ngăn cản đại quân Ma tộc ngoài cửa, một nén nhang thời gian sau, hy vọng ngươi có thể mở ra thần môn.
- Nhất định phải mở ra.
Hàn Dục của Huyết Sát thần giáo nhìn Mục Vân, lạnh lùng nói:
- Nếu đánh không được, trước khi ta chết, cũng nhất định sẽ chém đầu ngươi trước.
Nghe được lời này, Mục Vân cười lạnh.
- Tâm nhi, lại đây.
Mục Vân mở lời:
- Ta phá cửa này, nàng hộ pháp cho ta, ta lo lắng một số người có ý khác đối với ta.
- Ừm.
Trên thực tế, Mục Vân chỉ cần một giây phá vỡ trận này.
Lúc hắn nhìn thấy chưởng ấn liền cảm giác được, thần môn này hẳn là không thoát khỏi quan hệ cùng tay trái Phật Đà của hắn.
Khi bàn tay hắn chạm vào Thần môn, hắn chỉ cảm giác được, lực lượng mất đi một phần, sau đó, hắn có thể dễ dàng đẩy ra thần môn.
Nhưng hiện tại, đệ tử kia vọt vào.
Trong sân có đệ tử ba đại tông môn, ước chừng mấy trăm người, nếu Mục Vân hiện tại mở Thần môn, bên trong rốt cuộc có cái gì, đối thủ cạnh tranh của mình rất nhiều.
Dứt khoát để cho bọn họ đánh một hồi, tiêu hao một ít lực lượng, lại tiến vào bên trong Thần môn.
Mà hiện tại, gọi Vương Tâm Nhã đến bên người, bảo hộ hắn, cũng chỉ là một cái cớ.
Hắn cũng không muốn để cho tiểu nương tử nũng nịu của mình đi chịu khổ.
Mà hiện tại, đệ tử tam đại tông môn đã bắt đầu lập kế hoạch.
Đệ tử các tông môn tạm thời điều động ra một trăm người, ở bên ngoài đại điện thủ hộ.
Cũng may đại điện kiên cố, nếu không, bọn họ căn bản không thể che giấu.
Bên ngoài, giết chóc bắt đầu, bên trong im lặng.
Nhưng tất cả mọi người rất lo lắng.
Vạn nhất đại quân Ma tộc công phá, Mục Vân không phá vỡ Thần môn, vậy bọn họ chính là chết oan.
Hơn nữa, vạn nhất thần môn mở ra, nhưng cũng không phải cửa đào thoát trong suy nghĩ của bọn họ, mà là tử địa, đó cũng là một con đường chết.
Hiện tại, Mục Vân không quan tâm đến những thứ này.
Bàn tay hắn rơi vào trên Thần môn, tất cả cấm chế bên trong Thần môn liền biến mất.
Mà khi bàn tay hắn rời khỏi Thần môn, tất cả cấm chế kia lần thứ hai trở về.
Mục Vân phát hiện, vô luận là Thiên La Kim Giáp, hay là Tay Trái Phật, hoàn toàn không thoát khỏi quan hệ cùng Thiên La Đại Tiên.
Hắn hiện tại cẩn thận, bàn tay lần nữa đặt ở trên đại môn.
Bên ngoài, đệ tử tam đại tông môn đã tranh đấu cùng ma tộc, trong lúc đó, giết đỏ mắt.
Mà Mục Vân lại cùng Vương Tâm Nhã giao tiếp trao đổi.
- Tâm Nhi, nàng cẩn thận nhìn bọn họ, đừng để bọn họ tới gần, hồn niệm của ta tiến vào trong đó điều tra một phen.
- Ừm.
Vương Tâm Nhã đáp.
Dứt lời, Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vân một chút.
Tên này đã sớm mở cửa, nhưng lại nói cho mọi người biết, hắn cần thời gian, tiêu hao lực lượng của những người này, thật sự là xấu.
Mục Vân hiện tại mặc kệ Vương Tâm Nhã mắng hắn như thế nào.
Hắn ngồi xếp bằng giữa không trung, bàn tay vuốt ve đại môn, một bộ dáng bình chân như vại, nhưng hồn niệm hiện tại đã rời khỏi thân thể, tiến vào sau thần môn.
Sau thần môn, cũng không phải lối thoát, chỉ là một đại điện.
Bộ dáng đại điện cơ hồ giống nhau với bên ngoài, bất đồng chính là, hai tòa đại điện tựa hồ lấy thần môn làm gương, hoàn toàn đối nhau.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân dần dần có cảm ngộ.
- Dựa theo chỉ thị của Thiên La Kim Giáp, hẳn là ở chỗ này, đồ đâu?
Mục Vân hiện tại không rõ cho lắm, câu thông Thiên La kim giáp, muốn hỏi.
- Trên tường?
Mục Vân từ chỗ Thiên La Kim Giáp nhận được phản hồi, nhất thời trong lòng sinh ra một cỗ minh ngộ.
Đi đến cuối cùng, trên vách tường, chẳng qua chỉ là một bức họa, mà bên trong bức tranh, một thân ảnh cao cao đứng vững, cả người kim quang lấp lánh, tay trái thò ra, đánh tới.
Mà ở bên phải, ba thân ảnh khổng lồ, không phải Ma tộc tam đại Ma Vương, lại là người nào.
Ba đạo thân ảnh kia bị một đạo chưởng ấn đánh xuống, toàn bộ thân thể triệt để hóa thành thạch điêu.
Mà đại nhân vật kim quang lấp lánh kia lại dùng tay trái cầm lấy ba viên huyết châu, đánh xuống tam đại Ma Vương.
Ngay sau đó, cắt xuống tay trái, hóa thành một bộ phận thạch điêu, kim quang lấp lánh triệt để rời đi.
Nhưng Mục Vân lại phát hiện, một bộ phận trên tay trái hóa thành thạch điêu có một quả huyết hạch.
Huyết hạch thoạt nhìn mang theo hào quang đỏ như máu.
Mục Vân lần thứ hai nhìn về phía một bức tranh khác, cả người nhất thời ngẩn ra.
Bức tranh vừa rồi, rõ ràng nhìn thấy tình cảnh trong đó, nhân vật kim quang lấp lánh kia thoạt nhìn rất hư ảo, không phân biệt được bộ dáng.
Nhưng trong bức tranh này, lại nhìn thấy rõ ràng nhân vật kim quang lấp lánh kia.
- Mẹ kiếp.
Mục Vân nhịn không được mắng một câu.
Người trong bức tranh kia, hắn tự nhiên quen biết.
Kiếp trước, thân là một trong Thập Đại Tiên Vương nổi danh Tiên giới, được tôn xưng là một trong mười vị tiên vương mạnh nhất, Mục Vân kiến thức rộng rãi, người quen biết, tự nhiên cũng rất nhiều.
Vị này, hắn càng quen thuộc.
Uy danh của người này, có thể nói ở trên thập đại tiên vương, quả thực là lão yêu quái không xuất thế, không ít người thậm chí còn nói hắn đã chết.
- Nhiên Đăng Cổ Phật.
Mục Vân kinh ngạc há miệng có chút không nhắm lại được.
Tiên giới thập đại vực, một vực một vực, Phật vực tiếp giáp với Ma vực cùng Cửu Nguyên vực, hoàn toàn xứng đáng đệ nhất đại vực, Phật vực cường đại, không ai biết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận