Vô Thượng Thần Đế

Chương 1777: Chém giết

Lại thêm kinh nghiệm kiếp trước, nếu như kiếp này không sánh bằng những thiên tài kia, kia mới thật sự là ngu dốt.
Mục Vân giờ phút này hạ quyết tâm, nội tâm triệt để an định lại.
Lần nữa nhìn xung quanh, tràng cảnh thay đổi.
Không có những ánh sáng vàng chói bao phủ, Mục Vân cuối cùng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Trong một mảnh thiên địa rộng lớn, khắp nơi quanh mình đều là vách tường gỗ có đường vân, giống như có một chén gỗ rộng lớn, bao phủ toàn bộ thiên địa.
Mà chỗ Mục Vân đang đứng hiện tại chính là trung ương nơi này.
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân cũng vô cùng kinh ngạc.
Hết thảy nhìn qua, quả thực quá hư vô mờ mịt.
Nếu như nói là tự nhiên hình thành, thực sự quá không thể tin.
Nhưng nếu nói là xảo đoạt thiên công, Mục Vân đương nhiên cũng không dám tin tưởng.
- Cái này... Vẫn còn pử bên trong Kim Tiên di chỉ à?
Mục Vân không thể không nghi hoặc.
Thật để người khó tin.
- Đương nhiên vẫn còn!
Tiểu Thất lại là cười hì hì nói:
- Ta cảm thấy khí tức Long tộc ở đây, chỉ không biết sao lại có Ngũ Trảo Kim Long xuất hiện ở đây.
Ngũ Trảo Kim Long xuất hiện ở đây, chẳng lẽ thật sự tồn tại Ngũ Trảo Kim Long?
Trong lòng Mục Vân không khỏi nghi hoặc.
Trước mắt tựa hồ không phải thời điểm so đo những thứ này.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mục Vân cười nói:
- Tiểu Thất, ngươi có thể nhìn ra nơi này nơi gì đó cổ quái không?
Nghe đến lời này, Tiểu Thất nhìn bốn phía, lắc đầu.
Mục Vân đứng ở trung ương, cũng không nhìn ra cái gì.
Trận pháp? Hắn không nhìn ra.
Hết thảy, tựa hồ rất tự nhiên.
Nhưng dần dần, đứng ở giữa sân nhìn bốn phía, Mục Vân sinh ra một cỗ cảm giác kỳ quái.
Nơi này, không thích hợp.
Hắn cũng không thể nói là lạ ở chỗ nào, thế nhưng, Nguyên Anh bên trong thân thể lại ngo ngoe muốn động, dù sao cảm giác không giống bình thường.
- Chẳng lẽ là nơi này?
Mục Vân khẽ quát một tiếng, bước ra một bước.
Nơi này!
Bàn tay đánh ra một chỉ, điểm ra một đạo chỉ ấn.
Phanh...
Bên tay trái Mục Vân, một khối đầu gỗ rơi xuống, mà nương theo lấy đầu gỗ rơi xuống, màu vàng đột nhiên chiếu lấp lánh xuất hiện ở trong mắt Mục Vân.
Kim Tiên Lệnh.
Kim Tiên Lệnh rơi vào trong tay Mục Vân, hết thảy nhìn qua rất tự nhiên.
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân triệt để sáng tỏ.
Có lẽ bởi vì khí tức Ngũ Trảo Kim Long bên trong thân thể hắn khiến cho hắn nhìn thấy địa phương nơi này không giống bình thường.
Bước ra một bước, Kim Tiên Lệnh rơi vào trong lòng bàn tay.
Nhìn thấy Kim Tiên Lệnh trong lòng bàn tay, Mục Vân càng thêm hiếu kì về chỗ này.
Nơi này, chính là bên trong Kim Tiên di chỉ, thế nhưng sao lại xuất hiện một nơi như vậy, thực sự không thể tưởng tượng.
Mục Vân cũng không cho rằng, một Kim Tiên có thể chưởng khống một Ngũ Trảo Kim Long.
Hết thảy lộ ra quỷ dị.
Chỉ là hiện tại Mục Vân căn bản không cách nào giải thích nơi này quỷ dị ra sao.
- Thôi, đi thôi!
Nhìn bốn phía, Mục Vân thở dài.
Thực lực hắn quá thấp, dù cho đến cảnh giới Kim Tiên, muốn tìm tòi huyền bí nơi này cũng khó như lên trời.
Bên trong Kim Tiên di chỉ quá lớn, hắn có thể nhìn ra như thế cũng đã không tệ, lại càng không cần phải nói nơi này.
Trong lúc quay người, Mục Vân muốn rời khỏi nơi này.
- Hắc hắc... Mục sư đệ, hồi lâu không thấy.
Trong lúc Mục Vân vừa mới quay người, một tiếng cười lại vang lên, mấy chục đạo thân ảnh xuất hiện ở trước mắt.
Kia một người cầm đầu, trong mắt mang theo ý cười, đầy vẻ tự đắc.
Mà mấy thân ảnh bên cạnh người kia lại áp giải một người.
Chính là Thiên Hân Nhi.
- Phong Nhược Tình.
Nhìn thấy tư thái cùng bộ dáng mấy người, Mục Vân lạnh lùng nói:
- Ta khuyên ngươi, tốt nhất buông Thiên Hân Nhi ra, nếu không...
- Nếu không ngươi có thể làm gì ta?
Phong Nhược Tình lại tiếp lời, quát:
- Mục Vân, cho dù ngươi có bản sự thao thiên, giờ khắc này không giao ra Kim Tiên Lệnh trong tay ngươi, đó chính là chết không có chỗ chôn.
- Nếu ngươi không tin, tiến lên một bước thử xem, ta giết nàng.
Vừa dứt lời, Phong Nhược Tình đưa kiếm lên trên bờ vai Thiên Hân Nhi.
Thấy cảnh này, Mục Vân lại thầm mắng mình chủ quan.
Vừa rồi không có chú ý Thiên Hân Nhi bị mình bức đến tầng thứ tư, bên trong mộc thành này, không chỉ có mỗi Tần Thiên Vũ ở đây.
Phong Nhược Tình và Dịch Dữ Chi ở đây.
Hiện tại ngược lại rơi vào hạ phong.
Hắn ngược lại cũng không lo lắng giao ra Kim Tiên Lệnh, mà lo lắng giao ra Kim Tiên Lệnh, Phong Nhược Tình sẽ không tuân thủ hứa hẹn.
Thấy cảnh này, Thiên Hân Nhi quát:
- Đừng quản ta, đưa Kim Tiên Lệnh cho hắn không bằng cho chó ăn, Mục Vân, ngươi chỉ cần đáp ứng ta, đừng quên Cương ca chết, giết Dịch Dữ Chi, báo thù cho Cương ca là được.
Nghe đến lời này, Phong Nhược Tình tức giận.
Ba!
Một bàn tay đập vào trên mặt Thiên Hân Nhi, Phong Nhược Tình quát:
- Tiểu tiện nhân, ta tha cho ngươi khỏi chết, ngươi ngược lại lang tâm cẩu phế.
Phong Nhược Tình nhìn thấy Kim Tiên Lệnh, tựa hồ cũng không còn cách nào bảo trì tư thái quân tử nhẹ nhàng của mình.
Bạo lực động thủ, vừa sải bước ra, một bàn tay đánh mạnh.
Tiếng bạt tai thanh thúy rơi xuống trên mặt Thiên Hân Nhi.
Thấy cảnh này, khóe miệng Mục Vân hơi run rẩy.
- Dừng tay!
Tiếng nói mang theo hờ hững, Mục Vân chậm rãi nói:
- Ngươi thả người, ta đưa Kim Tiên Lệnh cho ngươi.
Thấy cảnh này, Phong Nhược Tình cười ha hả.
- Tính ngươi thức thời, Mục Vân.
Phong Nhược Tình rất đắc ý.
Từ giao chiến trước đó xem ra, lúc này Mục Vân hẳn là hết sức yếu ớt, chỉ sợ Tần Thiên Vũ dẫn đầu hơn mười người kia đủ để hắn uống một bình.
- Tốt, một tay thả người, một tay cho lệnh bài.
Phong Nhược Tình mỉm cười, thu hồi trường kiếm.
Một tay đẩy Thiên Hân Nhi ra.
Mục Vân ném Kim Tiên Lệnh ra, sau đó kéo Thiên Hân Nhi về.
Nhìn Kim Tiên Lệnh trong tay, Phong Nhược Tình mừng rỡ không thôi.
- Mục Vân ơi Mục Vân, khó trách Diệp Cô Tuyết nhìn trúng ngươi, để ngươi làm Đại Phái chủ, ngay cả Lâu chủ đối với ngươi cũng mong đợi có thừa, để cho ngươi trở thành Thiên Kiếm Sứ, nếu như không phải ngươi và ta đứng ở mặt đối lập thì tốt biết bao.
Nhìn Mục Vân, Phong Nhược Tình tán thưởng nói:
- Ta thật rất xem trọng ngươi.
- Đa tạ!
Nhìn Phong Nhược Tình, Mục Vân chắp tay cười nói.
- Đừng vội tạ, đáng tiếc, bởi vì ta thưởng thức ngươi, đáng tiếc, ngươi lại đứng ở mặt đối lập ta, đã như vậy... Ta không thể bỏ mặc ngươi rời đi.
Phong Nhược Tình vuốt ve Kim Tiên Lệnh, cười nói:
- Thật có lỗi, Mục Vân, ngươi hôm nay phải chết tại nơi này.
- Đáng ghét...
Nghe đến lời này, Thiên Hân Nhi nói:
- Mục Vân, liên lụy ngươi.
- Liên lụy? Chỗ nào liên lụy rồi?
Mục Vân nhìn Thiên Hân Nhi lại cười nói:
- Vừa hay để ta luyện tay một chút.
- Uy, Phong Nhược Tình, Kim Tiên Lệnh để trên tay ngươi, ngươi cũng sờ thử rồi chứ? Như vậy hiện tại nên trả cho ta.
- Trả lại ngươi?
Nghe đến lời này, Phong Nhược Tình buông thả cười ha hả.
- Trả lại ngươi thì thôi, một người chết, cầm một tấm lệnh bài, cũng không có ý nghĩa gì.
Phong Nhược Tình vừa dứt lời, vung tay.
Bá bá bá...
Ba thân ảnh giết ra.
Ba người này đều là võ giả cảnh giới cửu phẩm Địa Tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận