Vô Thượng Thần Đế

Chương 3563: Tả Thánh Hữu Thánh (1)

Tiểu Ngọc chấn động, Thiên Độc Lệnh là một khối lệnh bài hộ thân, phi thường quan trọng, nếu không có Thiên Độc lệnh, tùy tiện xông vào đường hầm không gian, phi thường nguy hiểm.
- Không sao đâu, ta có cách, ngươi đi theo ta.
Bạch Trần bất động thanh sắc nói.
- Được rồi.
Tiểu Ngọc gật gật đầu, sau đó đi theo Bạch Trần, cùng tiến vào trong đường hầm không gian.
Bên trong đường hầm không gian, một mảnh đen kịt, cỗ đen kịt này, ngay cả tầm mắt cao thủ Đại Thánh, cũng không cách nào phá vỡ, là hắc ám chân chính.
Con người bước vào đường hầm không gian, giống như đang ở trong không gian, bóng tối mờ mịt, làm cho người ta sợ hãi.
- Công tử...
Tiểu Ngọc nắm chặt tay Bạch Trần, có chút sợ hãi, nàng đã nghe được xung quanh truyền đến tiếng gào thét loạn lưu.
- Không sao đâu.
Bạch Trần giọng nói ôn hòa, đúng lúc này, một cỗ không gian vòng xoáy, dùng khí thế khủng bố đánh úp lại.
Thần sắc Bạch Trần khẽ động, đẩy Tiểu Ngọc ra ngoài.
Xoạt.
Không gian vòng xoáy xẹt qua, giống như Thao Thiết cự thú, nhai đứt cánh tay Tiểu Ngọc.
- Công tử! A...
Tiểu Ngọc bị gãy một tay, đau nhức tim, trong bóng tối, cũng không nhìn thấy vết thương của mình, chỉ nghe thấy máu tươi tích tích rơi xuống.
- Công tử, ngươi làm gì?
Giọng điệu Tiểu Ngọc tràn ngập khủng hoảng.
- Xin lỗi rồi, Tiểu Ngọc.
Ngữ khí Bạch Trần lạnh lùng đến cực điểm.
Đông...
Một lợi tiễn do khí tức không gian ngưng kết thành, đột nhiên bắn tới.
Bạch Trần lại đẩy Tiểu Ngọc ra, lấy nàng làm lá chắn.
Xoẹt...
Mũi tên nhọn xuyên thấu vai Tiểu Ngọc, máu tươi bắn tung tóe.
- Công tử, ngươi... Ngươi lấy ta làm lá chắn?
Tiểu Ngọc hiểu được, đáy lòng đầy bi thương.
Bạch Trần đã không nói lời nào nữa.
Cùng cảnh tượng chật vật của Bạch Trần so sánh, Mục Vân có vẻ thoải mái hơn nhiều, hắn có Thiên Độc lệnh hộ thể, không gian loạn lưu xung quanh hoàn toàn không thương tổn được hắn.
Đợi đến khi loạn lưu bình ổn, xung quanh hắc ám tản đi, hắn xuất hiện trên một mảnh hoang nguyên.
Mảnh hoang nguyên này, không có người, xung quanh sinh trưởng thực vật cổ quái thật lớn, có một số loại nấm lớn lên còn cao hơn so với người, còn có chút hoa ăn thịt người, hai hàng răng so với đao kiếm còn sắc bén hơn, dương xỉ vặn vẹo bò đầy bụi rậm, mấy con chuột so với man ngưu còn lớn hơn, thò đầu dò đầu nhìn bốn phía.
- Nơi này chính là Thiên Độc cấm địa sao?
Mục Vân nheo mắt lại, nhìn về phía xa xa, thấy được một tòa cổ tháp cực lớn, cao vút vào mây, phương viên xung quanh cổ tháp hơn mười dặm, không có bất kỳ thực vật nào, hoang tàn không sinh cơ, một mảnh ảm đạm.
- Mục Vân, thấy chưa, đó chính là Thiên Độc cổ tháp.
Tiếng Quy Nhất vang lên.
Nghe vậy, Mục Vân hít một hơi khí lạnh, thì ra cự tháp xa xa, chính là Thiên Độc cổ tháp trong truyền thuyết.
- Nghe đồn, Thiên Độc cổ tháp có một trăm tầng, chỉ có người leo lên tầng cao nhất, mới có thể đạt được Thiên Độc cổ tháp tán thành, trở thành chủ nhân của cổ tháp.
Quy Nhất từ từ nói:
- Mà ở trong Thiên Độc cổ tháp, mỗi một tầng tháp đều có thủ hộ thú trông coi, muốn bò lên tầng trên, nhất định phải giết chết thủ hộ thú, đại môn mới có thể mở ra.
- Mà mỗi lần thuận lợi thông qua một tầng, đều sẽ đạt được phần thưởng nhất định, trước kia Thiên Độc cổ tháp tranh đoạt chiến, cũng gọi là trèo tháp chiến, ai bò cao, người đó đạt được phần thưởng lại càng phong phú, bất quá, cho tới bây giờ, còn không có người leo lên tầng cao nhất.
Mục Vân gật gật đầu, nếu có người bò lên tầng cao nhất, vậy đã sớm cướp đi Thiên Độc cổ tháp rồi.
- Thiên Độc cấm địa, năm trăm năm mở ra một lần, nhưng hiện tại đã qua mấy vạn năm, còn không có bất luận kẻ nào, có thể leo lên tầng cao nhất.
- Mấy vạn năm cũng không có ai bò lên, vậy ta làm sao có thể thành công.
Mục Vân cười khổ, xem ra Thiên Độc cổ tháp này, không phải dễ cầm như vậy, mấy vạn năm cũng không có ai bò lên tầng cao nhất, có thể tưởng tượng được độ khó của việc leo tháp.
- Ngươi đi thử một lần, ta thấy ngươi có thể.
Quy Nhất cười hắc hắc.
Mục Vân nhún nhún vai, dù sao cũng tới rồi, cũng không thể tay không trở về, dù sao cho dù không leo lên đến tầng cao nhất, cũng sẽ có phần thưởng tương ứng.
Hắn một mình đi về phía Thiên Độc cổ tháp, trên đường cũng đụng phải không ít người, các chủng tộc lớn đều có, cũng là người tham dự trèo tháp chiến. Mục Vân cẩn thận đề phòng, tận lực không phát sinh xung đột với người khác, dù sao ở nơi không biết này, vẫn nên khiêm tốn một chút là tốt nhất. Dù sao, người của Thi Hoàng Thành, còn đang đuổi giết hắn.
Tất cả mọi người đều đi bộ trên đường, bởi vì Thiên Độc cấm địa cấm phi hành.
Mục Vân đi một ngày, khoảng cách Thiên Độc cổ tháp vẫn phi thường xa xôi.
Khi màn đêm buông xuống, hắn tìm thấy một nơi hẻo lánh, ngồi dưới một cây nấm lớn và nghỉ ngơi.
Vừa đến ban đêm, Thiên Độc cấm địa bắt đầu xuất hiện chướng khí, những chướng khí này mang theo độc tính kịch liệt, đủ để hun chết người.
Mục Vân phóng Thiên Nguyên Kính ra, nửa tấm gương, quanh quẩn thân thể hắn, xoay tròn, đem khói độc xung quanh đều xua tan đi.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần, tính toán dưỡng đủ tinh thần, ngày mai lại lên đường.
Đang nghỉ ngơi, bỗng nhiên một trận tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến.
Mục Vân mở mắt ra, nhìn thấy xa xa có hai đội ngũ đi tới.
Hai chi đội ngũ này cộng lại vượt qua ba trăm người, quy mô có chút khổng lồ.
Một đội là người đầu bò.
Đội còn lại là nửa nhân mã.
- Là Tử Mâu Thần Ngưu, Bạch Long Câu.
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, hai chi đội ngũ này, đều là chủng tộc cửu đẳng, một chi Tử Mâu Thần Ngưu, một chi Bạch Long Câu.
Những ngưu đầu nhân này, chính là Tử Mâu Thần Ngưu nhất tộc, ánh mắt lóe ra ánh sáng màu tím, giống như bảo thạch, nhiếp hồn người, ở thời đại viễn cổ, bộ tộc bọn họ, là Man Ngưu, nhưng hiện tại, đã tiến hóa thành bộ dáng ngưu đầu nhân, thể trạng to con hùng tráng, tự tiện sử dụng binh khí búa.
Mà một đội ngũ khác, lại là bộ dáng nửa nhân mã, chính là Bạch Long Câu tộc, am hiểu sử dụng cung tiễn, bên hông mỗi nửa nhân mã đều treo một cây cung, phía sau lưng đeo túi tiễn.
Ở trong thập giới phong ấn nhìn thấy những người này, vẫn là hình người, hiện tại ở trong Tam Nguyên giới, những người này, càng là quen với hình thái lúc đầu.
- A, nơi này có người.
Bỗng nhiên, có một ngưu đầu nhân phát hiện Mục Vân tồn tại, kinh hô lên, rút ra chiến phủ.
Ánh mắt của toàn trường đồng loạt rơi vào trên người Mục Vân.
- Là nhân tộc.
- Không phải loại tộc ta, tâm tất khác.
- Giết hắn đi.
Mọi người la lên, trong lúc nhất thời, ngưu hống ngựa gào hỗn hợp vang lên, thiếu chút nữa đâm thủng màng nhĩ Mục Vân.
Mục Vân dở khóc dở cười, thật sự là người ngồi trên mặt đất, họa từ trên trời rơi xuống, hắn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi, không nghĩ tới cư nhiên đụng phải hai đội ngũ chủng tộc cửu đẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận