Vô Thượng Thần Đế

Chương 2121: Thiên âm Loa

Kim Tiên, cường đại ở chỗ chữ Kim.
Vương Tâm Nhã cũng biết, bây giờ không phải thời điểm nói đùa, đi theo Mục Vân.
Hai người tiếp tục đi tới phát hiện, theo không ngừng xâm nhập, dưới chân phía trước thế mà xuất hiện từng giọt hơi nước.
Lại hướng phía trước, mặt đất đều bị nước đọng bao trùm, hai người một cước một cước giẫm phía trên nước đọng, nhắm mắt tiến lên.
Đám Kim Quy Giáp Thú biến mất không thấy gì nữa, thế nhưng Tiên khí sương mù nồng đậm từ đầu đến cuối tồn tại, thậm chí càng thêm nồng đậm.
- Vân lang, thế nào đột nhiên có nước?
Vương Tâm Nhã không rõ ràng cho lắm.
- Những nước này, không tầm thường.
Mục Vân cẩn thận nói:
- Ta có thể cảm giác được, những nước này tựa hồ dẫn dắt đến một điểm trung tâm.
Mục Vân nói, nằm rạp trên mặt đất.
Dần dần điều chỉnh hô hấp, thuận tiếng nước, hắn nghe được tiếng nước chảy.
Trong tay ngưng tụ trận phù, dung nhập vào trong nước, hắn dần dần cảm giác được, những trận phù kia bị nước thủy dẫn hội tụ về một phương hướng.
- Đi!
Mục Vân dẫn đường, hai người tiếp tục đi tới chỗ sâu.
Tiếng rầm rầm vang lên, theo hai người tiếp tục tiến lên, nước càng ngày càng sâu.
Dần dần đến bắp chân, đùi, bên hông, phần bụng, ngực.
- Vân lang, còn chưa tới sao?
- Không có.
Mục Vân xoay người, vừa muốn an ủi Vương Tâm Nhã không nên gấp gáp, nhìn thấy một màn trước mắt, tâm viên ý mã.
Quần áo Vương Tâm Nhã hiện tại đều bị dòng nước làm ướt nhẹp, trước ngực càng kề sát ngực, lúc này mới thật sự là đường cong hoàn mỹ, quang cảnh ướt người, càng thêm để người khó mà chuyển dời ánh mắt.
- Nhìn cái gì vậy? Cũng không phải chưa có xem!
Vương Tâm Nhã xì mắng.
- Không giống! Đổi một tràng cảnh nhìn, lại là một phen tư vị, mà thế nào nhìn, cũng nhìn không đủ.
Nghe đến lời này, Vương Tâm Nhã mặt ngoài xì mắng một tiếng, nhưng trong lòng càng thêm vui vẻ.
- Phía trước còn có một đoạn đường, nước này rất thanh tịnh, ta nghĩ chúng ta muốn đi vào dưới nước.
Mục Vân mở lời.
- Ừm!
Hai người gạt bỏ hô hấp, tiếp tục đi bộ xuống dưới nước.
Nước này rất thanh tịnh, mà lại không có vật gì, không có bất kỳ tạp chất.
Hai người không ngừng tiến lên, Vương Tâm Nhã đột nhiên truyền âm nói:
- Vân lang, ta nghe được một trận âm nhạc, rất thư sướng, âm luật rất hòa hoãn.
- Ở đâu?
- Nơi đó.
Vương Tâm Nhã chỉ về một phương hướng đằng trước, Mục Vân nhìn lại, giống với phương hướng hắn phán định.
Thấy cảnh này, Mục Vân dần dần có chắc chắn.
- Cẩn thận một chút, chúng ta có thể phát hiện một món đồ tốt, tuyệt đối là chỗ tốt cực lớn cho nàng tu luyện âm luật.
Tu luyện âm luật?
Vương Tâm Nhã có phần không hiểu.
Nàng biết, Mục Vân nói cái gì, chính là cái đó, nàng một mực nghe theo là được.
Hai người lần này càng nhanh tiến lên phía trước.
Mà đột nhiên, một đình các phía trước bỗng nhiên lọt vào trong tầm mắt.
Đình các cao hơn ba mét, vuông vức, kì lạ là bên trong đình các không có một vệt nước.
Hai người bước vào bên trong đình các, không khí mới mẻ đập vào mặt.
- Một cái giếng.
Bên trong đình các, một cái giếng cổ, trừ cái đó ra, không có vật gì khác.
Mà tiếng nhàn nhạt là vang lên từ bên trong giếng.
- Xuống dưới!
Mục Vân quyết định thật nhanh, lôi kéo Vương Tâm Nhã, hai người nhảy vào trong giếng.
Phù phù một tiếng vang lên, hai người rơi xuống giếng.
Ngoài dự liệu là, bên trong giếng này cũng không tất cả đều là nước.
Đáy giếng rất lớn nh, ước chừng trăm mét, nước chỉ bao trùm đến hông hai người.
Mà dưới đáy giếng nước, trong phạm trăm mét mét vuông ở giữa có một tảng đá lớn đứng sững.
Cự thạch kia bị người đào ra một cái lỗ, bên trong có một tia nước xanh nhàn nhạt, không có chút ba động.
Toàn bộ cự thạch dài ba mét, rộng cũng có hơn hai mét, cao tới một mét, thanh thủy bên trong chí ít có mấy mét khối.
- Tiếng chính là từ nơi nào truyền đến!
Vương Tâm Nhã chỉ vào cự thạch, mở lời.
Hai người chậm chạp đi qua, tiếng tích táp vang lên.
Đến đến một bên máng đá, nhìn vào bên trong, sắc mặt Mục Vân biến đổi.
- Quả nhiên.
Mục Vân kinh ngạc không thôi.
- Quả nhiên là cái gì? Vân lang!
Vương Tâm Nhã nhìn một kiện vật liệu bên trong máng đá, khó hiểu hỏi.
Bên trong máng đá, một con ốc biển lẳng lặng ở đó.
Bên trong ốc biển tản ra sóng âm nhàn nhạt, khiến cho mặt nước bình tĩnh, tản ra ba động nhàn nhạt.
- Thiên âm Loa.
- Thiên âm Loa?
Vương Tâm Nhã càng thêm không hiểu.
- Ừm, Thiên âm Loa, thứ này là đồ tốt, dó thiên địa sinh ra, ban đầu, chỉ là một ốc biển phổ thông, đi qua từng tiếng động của thiên đị quán chú trong đó, phát sinh thay đổi mới hình thành.
Mục Vân có phần hưng phấn nói:
- Thiên âm Loa có tiếng động tinh khiết, tụ tập những tiếng của đếm không hết chủng loại trong thiên địa, những tiếng này, có thể là tiếng người, tiếng thú, tiếng nhạc khí, tóm lại, ẩn chứa vạn tượng.
- Nàng vừa lúc là võ giả âm luật, rất hiểu về âm luật, Thiên âm Loa đối với ngươi mà nói quả thực con trân quý hơn Đế cấp tiên khí.
- Có loa, nàng mỗi ngày nghe tiếng thiên địa, đối với âm tu của nàng, có thể nói tăng lên trăm lần.
Nhìn thấy Mục Vân kích động, Vương Tâm Nhã biết, lần này chỉ sợ nhặt được bảo.
Thân phận chân thật của Mục Vân là Tiên Vương kiếp trước, kiến thức tự nhiên rất nhiều, người thường không thể so sánh.
- Kiếp trước, ta biết một vị âm Thánh, trong tay có một Thiên âm Loa, dựa vào loa, thành lập tông môn, Thiên âm tông uy danh hiển hách bên trong Cực Loạn Đại Địa là do người này thành lập.
Mục Vân cảm thán:
- Thiên âm Loa là bảo vật vô giá trong tay hắn, giết người cứu người, đều chỉ cần vẫy tay một cái.
Nghe đến lời này, Vương Tâm Nhã cũng tràn đầy chờ đợi.
Nàng vẫn cảm thấy, so với Tiêu Doãn Nhi, Tần Mộng Dao, trong ba người, nàng là một người có thiên phú tu luyện kém nhất.
Thẳng đến về sau, Mục Vân dạy bảo nàng ngưng luyện trận pháp, thế nhưng đến Tiên giới, đây cũng không phải sở trường của nàng, khi gặp được sư tôn, học tập âm luật, cuối cùng tìm ra sở trường của nàng.
Lúc này mới không tính kéo chân sau.
Chỉ là, cảnh giới Mục Vân đề thăng thực sự quá nhanh.
Người khác càng đến hậu kỳ, thực lực đề thăng càng chậm, thế là hắn lại là càng đến hậu kỳ, đề thăng càng nhanh.
Áp lực quá lớn, thực sự để nàng ăn ngủ không yên.
Nếu như không cách nào đi theo bước chân của Mục Vân, lại có thể nào cùng hắn gần nhau cả đời.
- Nước này...
Mục Vân hiện tại lại nhìn mặt nước, trong lòng có chút không hiểu.
- Nước thế nào rồi?
Vương Tâm Nhã nói, bàn tay nhô ra.
- Không thể!
Mục Vân biến sắc, vừa định giữ chặt Vương Tâm Nhã, thế nhưng Vương Tâm Nhã lại nhất thời kinh hô một tiếng:
- Thật thoải mái!
- Ừm?
Mục Vân giật mình.
Bàn tay nhô ra, trong lòng của hắn khẽ động.
- Đây là... Thuần Dương Tiên Lộ.
- Thuần Dương Tiên Lộ?
Vương Tâm Nhã quả nhiên có phần mê hoặc, Thuần Dương Tiên Lộ lại là cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận