Vô Thượng Thần Đế

Chương 1563: Nói lời giữ lời? (2)

- Ngươi lại nói lời này vũ nhục ta, có ý gì?
- Chẳng lẽ nhìn thấy ta bị thương, cho nên nuốt một phần ta nên được sao?
Nghe thấy Mục Vân nói năng có khí phách, từng bước ép sát, Uy Vũ ngược lại có phần lui lại.
- Mục huynh không cần tức giận.
Hàn Độc Túy giờ phút này mở lời:
- Chúng ta chỉ tiêu hao quá lớn, mới nói lời này tới.
- Vậy ta tiêu hao không lớn sao?
Mục Vân hờ hững nói:
- Đồng vị đệ tử môn phái Tiên giới, nói lời giữ lời, ta cũng nghĩ các vị hẳn là sẽ tuân thủ?
Nghe đến lời này, trong lòng Uy Vũ cảm giác khôi hài.
Nói lời giữ lời?
Tại Tiên giới, chính là thế giới người ăn người, cái gì nói lời giữ lời, nắm đấm mới là uy tín.
Hắn nghĩ Mục Vân chính là một tên đần, cũng không tiện hiện vạch mặt với Mục Vân, cười theo, lần nữa nói:
- Mục huynh, mới rồi là ta hơi sốt ruột, xin lỗi, ta bồi tội với ngươi.
Nghe đến lời này, sắc mặt Mục Vân mới dễ coi hơn một ít.
Chỉ là giờ khắc này, đàn sói sớm đã tản ra, đám người bắt đầu quan sát bốn phía.
Bên trong sơn cốc lớn như vậy, trên thạch bích đều là động quật.
Động quật kia là của đàn sói vừa rồi chạy trốn lưu lại.
Đã có đệ tử tiến vào chỗ sâu, bắt đầu dò xét.
Mục Vân trầm mặt, tìm một nơi ngồi xuống, giả vờ giả vịt nghỉ ngơi.
Mà đổi thành một bên, đệ tử tứ đại môn phái đã bắt đầu xem xét bốn phía.
Cùng lúc đó, Mục Vân lại cẩn thận từng li từng tí, điều tra bốn phía.
Cả một sơn cốc, nhìn qua không có gì chỗ đặc biệt.
Nhưng trước đó mấy người Lạc Kiếm Tuyết chắc chắn, trong này có chí bảo tồn tại, thế thì tám chín phần mười là có.
Chỉ là... Bọn hắn còn chưa tìm được.
Nhưng ánh mắt dần dần bị hang đá bốn phía trên vách núi đá hấp dẫn, Mục Vân lại phát hiện có địa phương gì đó không đúng.
Những hang đá này nhìn qua tựa hồ không có đơn giản như bề ngoài.
Tựa hồ không phải đám sói làm ra, trước đó đã tồn tại.
Lại nhìn bốn phía, Mục Vân càng cảm thấy kỳ quái.
Phương hướng những hang đá, vị trí mỗi một cửa động nhìn qua đều hướng về một phương.
Cái hướng kia, chính là hạch tâm chỗ sơn cốc mà đám người đang đứng.
Vùng đất trung ương!
Mục Vân nhìn, đứng dậy, đi đến chỗ trung ương.
Nâng lên ánh mắt, nhìn bốn phía, trong lòng Mục Vân ổn định lại.
Quả thật như thế!
Trong mắt Mục Vân, một vòng tinh mang xuất hiện.
Bốn phía vách đá quả nhiên có gì đó quái lạ.
Trận pháp.
Mà không là trận pháp bình thường được người thiết kế.
Nhìn thấy Mục Vân cử động quái dị, Hoán Thanh Sa đi tới, nhìn Mục Vân nói:
- Mục Vân, ngươi có phát hiện cái gì?
- Ngươi nhìn.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Những hang đá này đều nghiêng, nhưng hết thảy hang đá đều hướng về một phương hướng....
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Hoán Thanh Sa cũng nhìn bốn phía.
Vừa xem xét, kết quả thật như thế.
Hai người đứng ở chỗ này, hấp dẫn đến những người khác.
- Thế nào rồi?
- Các ngươi nhìn, những hang đá này, cửa hang tựa hồ cũng hướng đến nơi này!
Hoán Thanh Sa mở lời:
- Mục Vân phát hiện nơi này cổ quái.
Giờ khắc này, Minh Hạo đi tới, chậm rãi nói:
- Đây là đàn sói, có lẽ địa phương triều bái Lang Vương của bọn hắn, cái này có cái gì thần kỳ?
- Triều bái Lang Vương, hết thảy cửa hang nghiêng theo vị trí của Lang Vương chẳng phải tốt rồi? Làm gì đứng trước nơi này?
- Đó là lang, cũng không phải người, ngươi biết hắn đang suy nghĩ gì?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Minh Hạo cũng có chút tức giận.
Cho dù đối phương tức giận, Mục Vân căn bản không để ý tới.
- Có phải hay không, thử một lần liền biết.
Mục Vân nói, đứng tại chỗ.
Tiên khí trong tay hóa thành từng đạo trận phù, Mục Vân bay lên.
Từng đạo trận phù vọt thẳng tới bốn phía, tản ra từng đạo ánh sáng để người mê huyễn.
Tiếng ong ong ong vang lên, trận phù xông mở, lập tức, bên trong từng ổ sói phóng tới từng sợi ánh sáng màu đen.
Toàn bộ hết thảy hắc mang bắn vào đến vị trí phía dưới Mục Vân.
Lập tức, mặt đất nhấp nhô, toàn bộ sơn cốc bắt đầu lay động kịch liệt.
Hơi lay động một chút, tất cả mọi người cảm giác được thân thể đều trở nên nhẹ nhàng.
Rầm rầm rầm...
Từng tiếng oanh minh vang lên, mọi người nhất thời cảm giác, thiên địa đều lắc lư.
Mà giờ phút này trên mặt đất, vết rách khuếch tán ra, toàn bộ mặt đất biến thành màu đen.
Đá vụn mặt ngoài tản ra, một bệ đá xuất hiện dưới chân mọi người.
Một màn này để tất cả mọi người ngẩn người.
- Ngươi thế mà còn là một tiên trận sư?
Nhìn thấy Mục Vân ngưng tụ ra tiên trận phù, bọn hắn lại há có thể không biết.
- Ừm!
Mục Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Nơi này có gì đó quái lạ, bằng vào ta thấy, hẳn là trận pháp do một tiên trận đại sư ngưng tụ, mà người này ít nhất là cấp bậc Địa Tiên, mới có thể tụ tập trận pháp này.
- Ha ha...
Nghe đến lời này, Uy Vũ lại đột nhiên cười lên ha hả.
- Địa Tiên? Ngươi đừng đùa chúng ta.
Uy Vũ ha ha cười nói:
- Ai cũng biết, bên trong Bích Lạc tiên sơn, tiên nhân cảnh giới phía trên Nhân Tiên tiến vào nơi này, đều gặp phải tao ương, Địa Tiên xưa nay không dám đặt chân đến nơi này, nếu không ngươi cho rằng, những trưởng lão tông môn sẽ để cho những đệ tử chúng ta đi vào đây đào bảo?
Địa Tiên không được đi vào?
Mục Vân ngược lại không biết điểm này.
Nhưng hắn có thể khẳng định, đây tuyệt đối là trận pháp võ giả cảnh giới Địa Tiên mới có thể thiết trí ra.
Đã như vậy, kia chỉ có một...
Trận pháp này lưu lại trước khi Bích Lạc hoàng tuyền tông biến mất.
Đó chính là Bích Lạc hoàng tuyền tông thiết trí.
Nghĩ tới chỗ này, tất cả mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, kinh hãi.
Nơi này, thật có thể là bí tàng.
Nhìn thấy đám người biểu tình kinh hãi, Uy Vũ lại sững sờ.
- Các ngươi... Sẽ không thật tin hắn lời nói đó chứ? Nơi này, Địa Tiên thế nhưng không dám vào, làm sao có thể có một vị trận pháp đại sư cảnh giới Địa Tiên thiết trí tại nơi này... Trừ phi là bày đại trận trước khi Bích Lạc hoàng tuyền tông hủy diệt, nếu không...
Lời vừa nói ra, Uy Vũ khẽ giật mình.
Đúng thế.
Nơi này có thể liên quan tới Bích Lạc Hoàng Tuyền tông.
Uy Vũ một câu đều nói không nên lời.
- Đã như vậy, Mục Vân, ngươi có thể phá vỡ trận pháp này không?
Hàn Độc Túy giờ phút này mở miệng.
Phá vỡ?
Hắn đương nhiên có thể.
Nhưng, muốn để hắn dễ như trở bàn tay phá vỡ, nào có đơn giản như vậy.
Mặt Mục Vân lộ vẻ khó xử nói:
- Phá vỡ, ta có nắm chắc phá vỡ, nhưng ta dù sao cũng là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, cho nên, muốn phá vỡ trận pháp, ta cần một ít đan dược, nếu không bằng vào thân thể ta, khó mà chống đỡ được.
- Đan dược...
Nghe đến lời này, mọi người đều có chút không bỏ được.
Còn không có nhìn thấy bảo bối, trước hết bato bọn hắn móc ra đan dược, bọn hắn chỗ nào nguyện ý.
- Tiểu tử ngươi, sẽ không là lừa gạt chúng ta sao?
- Uy Vũ, nếu ngươi không tin ta, có thể tìm những người khác đến xem, nơi này là một tòa đại trận, ta nghĩ người bình thường sẽ không vô duyên vô cớ thiết trí một tòa đại trận như vậy ở chỗ này, trận pháp này rõ ràng phong ấn cái gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận