Vô Thượng Thần Đế

Chương 2234: Tay trái bị phế

- Biến mất!
Một tên nam tử khoác áo màu hồng trong đó mở lời.
- Cái gì biến mất?
- Hồn tức của Lục Sơn biến mất, ta truy tra không ra.
Hồng bào nam tử lần nữa nói.
Mà nam tử mặc trường sam màu xanh lục, dáng người thấp bé bên người lại mở lời:
- Khoảng cách giữa chúng ta đã không xa, hẳn là có thể tìm tới, gia hỏa này cũng chớ làm loạn, làm hư đại sự.
- Lục Nguyên bị giết, hắn không buồn giận mới là lạ!
Hồng bào nam tử lần nữa nói:
- Kỳ Thiên Nhất, lần này ngươi ta nhất định phải cùng tiến thối, nếu không ở chỗ này, chết cũng không biết chết như thế nào.
- Ta tự nhiên biết, Thôi Viêm ngươi ra sao, ta còn không biết? Yên tâm đi, huynh đệ chúng ta hai người tất nhiên dắt tay đồng hành, đi vào bí cảnh tăng thực lực lên, trở lại thần giáo thì địa vị nhất định đề thăng.
Hai người cùng tiến lên, tiếp tục điều tra phía trước.
- Phía trước.
Thôi Viêm đột nhiên mở miệng, nhìn về phía trước.
Hiện tại, phía trước hai người, đại địa băng liệt, hỏa diễm dập tắt, khói bụi khắp nơi.
- Ở nơi đó!
Đột nhiên, Kỳ Thiên Nhất biến sắc, tốc độ tăng nhanh, bá một tiếng, xuất hiện bên trong một hố đất.
Bên trong hố đất, thi thể Lục Sơn lẳng lặng nằm đó.
- Chết rồi?
Thôi Viêm thấy cảnh này, trong lòng run lên.
Sao lại chết rồi?
Thôi Viêm cùng Kỳ Thiên Nhất hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không thể tin.
Hai người tới thi thể gần Lục Sơn, cẩn thận kiểm tra, xác nhận không sai.
Lục Sơn, thật chết.
Không nói nhiều nói, hai người liếc nhìn bốn phía, nhưng hiện tại bốn phía nơi nào còn có bóng người.
Thôi Viêm mở lời:
- Không cần tìm, giết người, ai còn lưu lại nơi này? Cũng không thấy không gian tiên giới trên người Lục Sơn.
Nghe đến lời này, Kỳ Thiên Nhất thầm mắng một tiếng:
- Đáng ghét!.
Hai người nhìn thi thể Lục Sơn, trầm mặc.
Cuối cùng, Thôi Viêm đánh vỡ bình tĩnh, nói:
- Lục Sơn bỏ mình, người chỉ sợ giết hắn ít nhất là nhất phẩm Đại La Kim Tiên, trước đó Lục Sơn nói, chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng, xem ra phía sau tiểu nhân vật này có bối cảnh bất phàm.
- Người kia tên Mục Vân.
Kỳ Thiên Nhất gật đầu nói:
- Ta nghe Lục Sơn nói danh tự gia hỏa này, Mục Vân, Vũ Hóa Thiên Cung cùng Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, ta chưa thấy qua nhân vật lợi hại gì gọi Mục Vân, đệ tử cảnh giới Đại La Kim Tiên, vốn không nhiều, một vị nhân vật, ta còn thực sự chưa từng nghe qua.
- Đáng ghét, Lục Sơn nhìn trầm ổn, trên thực tế giống y như đệ đệ của hắn, cuồng vọng tự đại.
Thôi Viêm mắng:
- Chúng ta rời khỏi nơi này trước, trở về hướng bẩm báo cho Vưu sư huynh một tiếng rồi nói sau.
- Ừm!
Hai thân ảnh thu hồi thi thể Lục Sơn, rời đi.
Theo hai người rời đi một vùng phế tích, thời gian từng chút từng chút đi qua, trăng đêm giữa bầu trời, một bàn tay leo ra từ bên trong đất bùn.
Toàn thân người này bị bùn đất bao trùm, vết máu trên người kết vảy, quần áo tổn hại, khắp nơi đều là vết thương.
Chính là Mục Vân.
Mục Vân hiện tại rất chật vật.
- Phi!
Phun ra bùn đất dính trên khóe miệng, Mục Vân thở hổn hển, ngồi dưới đất.
Lục Nguyên bỏ mình, dẫn tới Lục Sơn, cho nên Lục Sơn bỏ mình, Mục Vân thu liễm hồn tức, ẩn tàng dưới bùn đất, lúc này mới dám xuất hiện.
Quả nhiên, thật sự có người đến.
- Vưu sư huynh...
Trong lòng Mục Vân thầm nhủ.
Tên của hắn, đã bị người ta biết, chỉ sợ tiếp theo, phiền phức không ngừng.
Chỉ sợ bọn gia hỏa này sẽ không bỏ qua cho hắn.
Bất quá lần này dùng hết toàn lực mới chém giết Lục Sơn, lần sau, gặp lại võ giả cảnh giới Đại La Kim Tiên, hắn không có tinh huyết huyết châu bảo mệnh.
Đề cao cảnh giới, vẫn cần phải đề cao cảnh giới.
Trong lòng Mục Vân tràn đầy khát vọng đề thăng cảnh giới.
Chỉ là hiện tại, tay trái hắn bị hủy, trong thời gian ngắn, rất khó ngưng tụ ra.
Thân là kiếm khách, mặc dù tay phải cầm kiếm, thế nhưng không có tay trái, thực lực bản thân hắn giảm bớt đi nhiều.
Nhất định phải tranh thủ thời gian ngưng tụ tay trái.
Mục Vân khoanh chân ngay tại chỗ, bắt đầu nuốt Kim Dương Đan, khôi phục Tiên khí khô kiệt trong cơ thể mình.
Từng đạo Tiên khí bao vây dược hiệu Kim Dương Đan tràn ngập ra thân thể, một ít vết thương mặt ngoài thân thể Mục Vân đã bắt đầu khôi phục.
Mà hai nơi bị thương chủ yếu trên người trong thời gian ngắn là không thể nào khôi phục.
Huyết động ở bụng.
Tay trái biến mất.
- Đáng ghét.
Trời có chút sáng, Mục Vân mở mắt.
- Hai nơi bị thương thực sự quá nghiêm trọng, ở bên trong bí cảnh bị thương, muốn khôi phục trong thời gian ngắn, căn bản không có khả năng.
Trong lòng Mục Vân càng thêm nặng nề
Vù vù...
Mà ngay hiện tại, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Mấy thân ảnh phi hành giữa không trung.
Đột nhiên, những người kia tựa hồ phát hiện Mục Vân, hạ xuống.
- A? Là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chúng ta.
Một nữ đệ tử tướng mạo nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu ngạc nhiên mở lời.
- Thanh Thanh, cẩn thận!
Bên trong những người kia, một nam tử đi ra, cẩn thận từng li từng tí nhìn Mục Vân.
- Cẩn thận có trá.
- Làm sao có thể.
Nữ tử được xưng Thanh Thanh cười nói:
- Ngươi không nhìn, hắn đều bị thương nặng, chúng ta đều là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, nên hỗ trợ, vẫn phải muốn hỗ trợ.
- Xin chào, ta gọi Cố Thanh Thanh, đến từ nhị thập lục phong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, ta nhìn ngươi bị thương rất nặng, quan trọng sao?
Cố Thanh Thanh có dáng người hơi gầy, thế nhưng bộ dáng rất thanh thuần, cho người ta một loại cảm giác tiểu muội nhà bên muội.
- Còn tốt, đa tạ quan tâm.
Mục Vân khom người, giãy dụa lấy muốn đứng người lên, thế nhưng căn bản không còn khí lực.
- Ta tới giúp ngươi đi!
Cố Thanh Thanh đi lên phía trước, đỡ lấy Mục Vân.
- Thanh Thanh!
- Thanh Thanh!
Hai nam tử khác tiến lên, vội vã cuống cuồng nhìn Mục Vân.
Một tên cầm đầu, thân hình cao lớn, mặt chữ quốc, cho người ta cảm giác trung hậu đàng hoàng.
- Vị huynh đài này, ngươi tên là gì? Đến từ phong nào?
- Đỗ Nguyên sư huynh, ngươi không thấy được hắn bị thương nặng sao? Còn nghi vấn hắn?
Cố Thanh Thanh bất mãn.
Đỗ Nguyên còn chưa mở miệng, một đệ tử khác dáng người cường tráng, trên mặt mang có một vết kiếm lại mở lời:
- Thanh Thanh, tâm phòng bị người không thể không có, phong chủ lần này để chúng ta đi theo ngươi, chính là sợ ngươi xuất hiện ngoài ý muốn.
- Ngươi nhìn, Xạ Vân cũng tán thành ta!
Đỗ Nguyên hiện tại cười nhạt nói.
Nhìn thấy mấy người tranh chấp, Mục Vân mở lời:
- Ta gọi Mục Vân, đến từ tam thập tứ phong, là đệ tử phong chủ Lâm Văn Hiên.
- Ngươi là Mục Vân?
Nghe đến lời này, Cố Thanh Thanh kinh hô.
- Oa, nguyên lai ngươi chính là Mục Vân.
Cố Thanh Thanh lần nữa nói:
- Ta nghe nói qua ngươi, mới vừa vào tông môn, gây nên ba động không nhỏ, về sau đối nghịch Lục gia Ninh gia, rất có khí phách.
Nghe đến lời này, Đỗ Nguyên cùng Xạ Vân hai người lại nhíu mày.
Bọn hắn cũng nghe qua Mục Vân, chỉ là không nghĩ tới lại gặp gỡ ở chỗ này, mà Mục Vân còn bị thương nặng.
Hiện tại cứu Mục Vân, nên cho Mục Vân đi theo hay không?
Lo lắng của bọn hắn không phải không có đạo lý.
Bọn hắn nghe qua thanh danh của Mục Vân, đắc tội Lục gia cùng Ninh gia, lần này thí luyện, đệ tử Lục gia cùng Ninh gia không ít.
Mà, trong trăm vị đệ tử thiên tài đỉnh tiêm trên Kình Thiên Bảng của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, vị thứ hai là Ninh gia Ninh Trường Sinh.
Có thể nói người này là khẩu phật tâm xà, tâm ngoan thủ lạt đến làm người run sợ.
Không có gì bất ngờ xảy ra, gia hỏa này ngày sau tuyệt đối là một trong phong chủ tam thập tam phong.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đỗ Nguyên cùng Xạ Vân hai người khó mà quyết tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận