Vô Thượng Thần Đế

Chương 4130: Vô Song Kiếm Tôn

Một bàn tay kia, nắm lấy trái tim hắn, kẹt lại, không thể nhúc nhích.
- ngươi.......
Nhìn bóng dáng trước mắt, vẻ mặt Lưu Thiên Sơn đầy hoảng sợ.
- Ta nói rồi, ta đến giết ngươi.
Phanh một tiếng nổ tung, trái tim Lưu Thiên Sơn bạo liệt, đau đớn bao trùm toàn thân.
Nhưng bàn tay kia cũng không dừng lại, bắt lấy hồn phách của hắn, một cỗ kiếm khí sắc bén, tàn sát hồn phách của hắn.
Tên này, quá mạnh.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Vẻ mặt Lưu Thiên Sơn kinh ngạc đầy hoảng sợ.
Cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ chết.
Hắn thân là Đan Đế Tử của Đan Đế phủ, cho dù không thành được phủ chủ, tương lai cũng là Thái thượng trưởng lão của Đan Đế phủ, quyền cao chức trọng.
Há có thể chết ở đây?
Bá bá bá...
Mà trong nháy mắt này, từng thân ảnh phá không lao đến.
Dị động như thế, liên lụy đến Đan Đế Tử, Đan Đế phủ trong nháy mắt có ứng đối, từng vị Chí Tôn cảnh vô địch xuất hiện.
Mà đứng đầu mười người, một thân ảnh bạch bào, hai bên tóc mai màu trắng, chắp tay mà đứng.
- Buông hắn ra.
Tử y nam tử, nhìn thấy người tới, mỉm cười.
- Phủ chủ Đan Đế phủ Trương Vô Cực.
Tử y nam tử cười nói:
- Chuyến đi này của ta, oan có đầu, nợ có chủ, Lưu Thiên Sơn hại người, ta sẽ giết hắn.
- Trương Vô Cực, ta không muốn để cho Đan Đế phủ các ngươi bị ảnh hưởng.
- Làm càn.
Một vị trưởng lão lập tức quát:
- Đây là Đan Đế phủ, há có thể để ngươi giương oa.
Tử y nam tử cũng không tức giận.
Phanh...
Một tiếng nổ tung đột nhiên vang lên.
Hồn phách Lưu Thiên Sơn bạo nát, biến mất vô tung vô ảnh.
Tử y nam tử, dùng hành động, biểu đạt ý của mình.
Giờ phút này, Trương Vô Cực không nói một tiếng.
- Xem ra các hạ rất có tự tin đối với thực lực của mình?
- Ít nhất Đan Đế phủ các ngươi, không thể lưu lại ta.
Tử y nam tử vung tay lên, nhìn mọi người.
Trương Vô Cực hừ một tiếng, trực tiếp ra tay.
Ầm...
Trong phút chốc, toàn bộ bầu trời Đan Đế phủ phát ra từng tiếng nổ vang, sắc mặt vô số đệ tử khẽ biến.
Chuyện gì đã xảy ra?
Đan Đế phủ chính là một trong bá chủ đệ cửu giới, ai dám đến gây sự?
Giờ phút này, tử y nam tử cùng Trương Vô Cực hai người giao chiến càng ngày càng kịch liệt.
- Kiếm tới!
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Tử y nam tử rốt cục, lần đầu tiên, xuất kiếm.
Song kiếm, trong nháy mắt giết ra.
Ầm ầm!!
Tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên.
Hai đạo kiếm quang thẳng hướng lên trời.
Phía dưới, rất nhiều trưởng lão Đan Đế phủ đều trợn mắt há hốc mồm.
- Người này rốt cuộc là ai?
- Chưa từng nghe thấy, chẳng lẽ cũng không phải người của đệ cửu giới ta?
- Vậy sẽ là ai?
Giờ phút này, rất nhiều trưởng lão đều kinh ngạc không thôi.
Phủ chủ bọn họ là cấp độ Chí Tôn vô địch đỉnh phong, ở trong giới thứ chín, tuyệt đối là tồn tại vô cùng cường đại.
Nhưng tử y nam tử này, lại có thể đánh cho ngang cơ.
Đây là thực lực ra sao?
Người như vậy, nếu ở trong giới thứ chín, không có khả năng không hề có danh khí.
Ầm...
Một đạo tiếng nổ vang lên, hai đạo thân ảnh tách ra.
- Trương Vô Cực, nhớ kỹ lời ta nói hôm nay.
Tử y nam tử dùng hai tay cầm kiếm, ngạo nghễ nói:
- Lưu Thiên Sơn, tội xứng đáng, ta hôm nay có thể giết hắn, ngày khác có thể diệt Đan Đế phủ của ngươi.
- Lời của Vô Song Kiếm Tôn ta, nói mà tin.
Dứt lời, thân ảnh tử y nam tử chợt lóe, biến mất không thấy.
- Đuổi theo.
Nhất thời, hơn mười vị trưởng lão phía dưới nhất nhất lao ra.
- Không cần.
Trương Vô Cực phất tay ngăn cản.
- Người này cũng là cấp độ Chí Tôn, cảnh giới mặc dù không bằng ta, nhưng song kiếm trong tay, lai lịch bất phàm, tuy rằng bị thương, nhưng chạy trốn vẫn không thành vấn đề.
Trương Vô Cực nhíu mày nói:
- Lưu Thiên Sơn, đắc tội người này từ khi nào vậy?
- Có phải là vì Diệu Tiên Ngữ không?
Một vị trưởng lão suy đoán.
Diệu Tiên Ngữ...
Sắc mặt Trương Vô Cực khẽ biến.
Hắn cũng không phải lo lắng bởi vì Diệu Tiên ngữ, mà là bởi vì, một người khác.
Mục Vân.
Năm đó, từ Thiên Cơ Các mua được tin tức, hắn đã biết được Mục Vân tồn tại.
Chỉ là Thiên Cơ Các nói, việc này tuyệt đối không thể tiết lộ, nếu không tiết lộ thiên cơ, Đan Đế phủ có thể sẽ hoàn toàn xong đời.
Nhưng chuyện kia, lại làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc sâu sắc.
- Con trai của Nhân Đế Mục Thanh Vũ...
Trương Vô Cực giờ phút này lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là Nhân đế...
- Không có khả năng.
Trương Vô Cực phủ nhận suy đoán của mình.
Trước đó Nhân Đế tập kết một lượng lớn cường giả vô địch, cường công Đế Uyên các của Đệ Cửu Thiên Đế.
Kết quả lại là thất bại, từ đó biến mất.
Nếu là Nhân đế, vì sao cần sợ hãi rụt rè.
Còn nữa, thật sự là Nhân Đế, Trương Vô Cực hắn há có thể chống lại ?
Vậy chính xác thì đó là ai?
Vô Song Kiếm Tôn, chưa từng nghe thấy.
Trương Vô Cực trong lúc nhất thời, trong lòng giống như tê dại, dặn dò vài câu, thân ảnh trực tiếp biến mất.
Chuyện này, cần phải hỏi thăm mấy vị lão cổ trong Đan Đế phủ...
Mà cùng một lúc, bên kia, tử y nam tử bỏ trốn khỏi Đan Đế phủ, xuất hiện trong lúc một sơn lâm.
Huyền Sách Tử thấy tử y nam tử xuất hiện, lập tức nghênh đón.
- Phốc...
Phun ra một ngụm máu tươi, khí tức tử y nam tử hỗn loạn.
- Chủ thượng!
Huyền Sách Tử chấn động.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chủ thượng có bộ dáng như thế.
- Trương Vô Cực, phủ chủ Đan Đế phủ, Thần Tôn vô địch, chung quy vẫn kém một bậc.
Tử y nam tử thận trọng lẩm bẩm.
Chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt có chút cứng cỏi.
Gương mặt anh tuấn bày ra trước người Huyền Sách Tử.
Nếu như Mục Vân cùng Diệp Tuyết Kỳ mấy người ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra người này.
Tam Thập Tam Thiên kiếm môn Tiên giới, đứng đầu trong tam đại đệ tử của Diệt Thiên Viêm - Lục Thanh Phong.
Lục Thanh Phong đã biến mất trong một thời gian dài.
- Chủ thượng...
- Ta không có việc gì, chỉ bị một ít thương tổn.
Lục Thanh Phong phất phất tay nói:
- Nhật Nguyệt Tinh Thần Kiếm chính là đứng thứ mười trong Hồng Hoang thập tam bảo.
- Ta hiện tại nắm giữ Nhật kiếm cùng Nguyệt kiếm, chỉ thiếu Tinh kiếm.
- Nếu tam kiếm này hợp nhất, sẽ trở thành Nhật Nguyệt Tinh Thần Kiếm chân chính, Hồng Hoang thập tam bảo.
Lục Thanh Phong hít sâu một hơi, nói:
- Chỉ là Tinh Kiếm, mấy năm nay, vẫn không có tin tức...
Huyền Sách Tử giờ phút này nhịn không được nói:
- Lấy thiên tư của chủ thượng, tương lai tất thành đế vị, vì sao chấp nhất với Mục Vân?
- Hắn tuy là con của Nhân Đế cùng Thanh Đế, nhưng chủ thượng ngài...
- Lời này đừng nói nữa.
Lục Thanh Phong lần nữa nói:
- Sự tồn tại của ta, chính là vì để cho hắn có thể quang mang vạn trượng, nhất thống vạn giới.
- Mục Thanh Vũ vì hắn trải thảm đại đạo, mà ta, chính là theo hắn bước vào đại đạo này, ở sau lưng, yên lặng nâng đỡ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận