Vô Thượng Thần Đế

Chương 3584: Bôn Lôi Kiếm (1)

Mục Vân cũng không khách khí, cũng bắt đầu thu thập Huyền Băng thủy, cất giữ mấy trăm bình, mới cảm thấy mỹ mãn.
Những Huyền Băng Thủy này, có linh khí có chút nồng đậm, hơn nữa còn có tác dụng tịnh hóa cường đại, sau khi giữ lại có thể chậm rãi dùng.
Miêu Tuyên Nghi cũng thu thập đủ vốn, thuận tay lấy đi một nửa Kim Nguyên Châu, nàng cũng rất khách khí, lưu lại cho Mục Vân một nửa.
- Được rồi, Kim Nguyên Châu ngươi cũng cầm, Huyền Băng Thủy ngươi cũng cầm, nên nói cho ta biết bí mật của Nhân Nguyên bút chứ.
Mục Vân trịnh trọng nhìn Miêu Tuyên Nghi, cầm đồ của hắn, là phải trả giá đắt.
- Được, ta nói, nhưng ta sợ ta nói, sẽ dọa ngươi.
Miêu Tuyên Nghi nói.
- Ngươi cứ việc nói.
Mục Vân trầm giọng nói.
Miêu Tuyên Nghi vỗ vỗ ngực, bỗng nhiên chỉ chỉ mình, nói:
- Thật ra, ta chính là Nhân Nguyên bút.
- Hả?
Nghe vậy, Mục Vân ngây ngẩn cả người, nhất thời không hiểu, hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Miêu Tuyên Nghi nói:
- Ta nói, ta chính là Nhân Nguyên bút.
Mục Vân vẻ mặt ngạc nhiên, không rõ đây là có ý gì.
Miêu Tuyên Nghi nói:
- Ta là Nhân Nguyên bút chuyển thế mà thành.
- Chuyện này không có khả năng.
Sắc mặt Mục Vân lạnh lùng, trong ánh mắt xẹt qua hàn ý, Miêu Tuyên Nghi đang nói dối.
Nhân Nguyên bút, chủ trì nhân gian đại đạo, hạo khí lẫm liệt, nếu như Miêu Tuyên Nghi là Nhân Nguyên bút chuyển thế, trên người nàng, hẳn là có khí Tức Nguyên bút.
Tựa như Ôn Hoàng Tô Diêm, cho dù chỉ là một sợi tóc của Tai Nạn Thiên Tôn, đều tràn ngập khí tức nguyền rủa khủng bố, nhưng Miêu Tuyên Nghi thoạt nhìn, chỉ là thiếu nữ Cửu Vĩ Miêu tầm thường mà thôi.
Miêu Tuyên Nghi nháy mắt, cười nói:
- Hì hì, ta lừa ngươi, chuyện này đương nhiên là không có khả năng.
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, nói:
- Nói nhảm ít nói, nói đứng đắn.
Miêu Tuyên Nghi nhìn thấy Mục Vân có chút tức giận, cũng không dám hồ nháo, nghiêm mặt nói:
- Chuẩn xác mà nói, ta là tự thiếp của Nhân Nguyên bút chuyển sinh mà thành.
- Tự thiếp?
- Ừm, năm đó, người kia sáng tạo tam nguyên giới, muốn dùng Nhân Nguyên bút chỗng đỡ nhân gian đại đạo, viết một phong tự thiếp, trên tự thiếp, chỉ có bốn chữ.
- Bốn chữ nào?
- Nghịch thiên cải mệnh.
- Nghịch thiên cải mệnh...
Mục Vân nghe được bốn chữ này, trong lòng chấn động mạnh.
Người khổ sở tu luyện, vì cái gì, chính là vì nghịch thiên sửa mệnh, không còn bị thiên địa trói buộc.
Hắn hiện tại khổ tu, chỉ là vì được thiên địa tán thành, thăng cấp thánh vị.
Nhưng tu luyện đỉnh phong, không phải như vậy, tu luyện, chính là vì nghịch thiên mà cải mệnh.
Nhân gian chính đạo, không phải tang thương, là nghịch thiên, là cải mệnh.
Tai Nạn Thiên Tôn này, ngắn ngủi bốn chữ, đã viết ra ths nhân đạo chung quy theo đuổi.
Thiên Hành Kiện, địa thế khôn, thiên địa đều rất lợi hại, mà người rất nhỏ bé.
Nhỏ bé, nhất định là con kiến hèn mọn cả đời sao?
Không, không phải, ít nhất trong mắt Tai Nạn Thiên Tôn, con người có thể áp đảo thiên địa, chỉ cần làm được nghịch thiên cải mệnh.
- Nghịch thiên cải mệnh, bốn chữ này, đều đã chuyển thế đầu sinh, ta chính là chữ Cải chuyển thế.
Miêu Tuyên Nghi đột nhiên cởi bỏ xiêm y, lộ ra ngực, chỉ thấy trên da thịt trắng như tuyết của nàng, in một chữ Cải.
Chữ này, không phải hình xăm, mà là vết bớt bẩm sinh, nhưng vết bớt lại là một chữ Cải, hơn nữa chữ viết tay sắt nét, mạnh mẽ có lực, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
- Người bên trong Cửu Vĩ Miêu tộc của ngươi có biết không?
Trong lòng Mục Vân âm thầm kinh ngạc, không ngờ Miêu Tuyên Nghi lại là tự thiếp của Nhân Nguyên bút chuyển thế.
Tự thiếp có bốn chữ, nghịch thiên cải mệnh, nàng chính là cải.
- Ai, không nói cũng được.
Miêu Tuyên Nghi thở dài một tiếng, tựa hồ không muốn nói nhiều.
Mục Vân lẳng lặng nghe, bởi vì hắn biết, chỉ là một bí mật thân thế, không đáng giá.
Quả nhiên, Miêu Tuyên Nghi tiếp tục nói:
- Ta là chữ trong Nhân Nguyên bút, ta có thể cảm ứng được Nhân Nguyên bút tồn tại, ngay trong phế tích thượng cổ.
- Phế tích thượng cổ ởđâu?
Mục Vân hỏi.
Phế tích thượng cổ, một địa phương phi thường rộng lớn, sau khi chính đạo Tam Nguyên giới thượng cổ sụp đổ, lưu lại một mảnh phế tích, bên trong có một thiên tài địa bảo có chút phong phú, nhưng dị thú thượng cổ hoành hành, phi thường nguy hiểm, người bình thường không dám đi qua.
Miêu Tuyên Nghi nói:
- Ta cũng không biết, ta chỉ biết, Nhân Nguyên bút ở trong phế tích thượng cổ.
Mục Vân có chút tức giận, nói:
- Phế tích thượng cổ lớn như vậy, ngươi bảo ta đi đâu tìm?
Miêu Tuyên Nghi tháo một sợi tóc, quấn vào ngón tay Mục Vân, nói:
- Đây là tóc của ta, ngươi đi đến phế tích thượng cổ, nếu đến gần Nhân Nguyên bút, tóc của ta sẽ dao động.
- Được.
Mục Vân gật gật đầu, cái này còn không tệ, nếu như không có gì liền xông vào phế tích thượng cổ, chết thế nào cũng không biết.
Nhìn một sợi tóc này, hắn nhớ tới Ôn Hoàng Tô Diêm, Ôn Hoàng Tô Diêm, chính là một sợi tóc của Tai Nạn Thiên Tôn sinh thành. Vừa nghĩ đến Ôn Hoàng Tô Diêm, cả người Mục Vân đã nổi da gà, không biết quái vật kia, hiện tại leo lên tầng thứ mấy, chỉ hy vọng không nên gặp được hắn là tốt nhất.
Miêu Tuyên Nghi nói:
- Cảm ơn ngươi, dẫn ta leo lên cao như vậy, ta sẽ trở về.
- Ừm, một đường cẩn thận.
Mục Vân gật gật đầu, tuy nói trong Thiên Độc Cổ Tháp này, ác nhân trải rộng, hung hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng Miêu Tuyên Nghi chỉ là một thiếu nữ Cửu Vĩ Miêu, chợt nghĩ người khác cũng sẽ không làm khó nàng.
Hai người chia tay, Mục Vân tiếp tục leo tháp.
Năm ngày sau, Mục Vân leo lên tầng thứ năm mươi chín.
Lần trước kỷ lục leo tháp, cao nhất chính là tầng sáu mươi sáu, hiện tại, hắn đã leo lên tầng năm mươi chín, khoảng cách ghi chép cửa ải, càng ngày càng tới gần.
Thú thủ hộ tầng thứ năm mươi chín, bộ dáng có chút kỳ lạ, ngoại hình giống như tê tê, nhưng cả người một mảnh bạc trắng, ngay cả ánh mắt cũng là màu bạc trắng.
Tê tê này tên là Tham Ngân Thú.
Tham ngân thú, đúng như tên gọi của nó, là một loại yêu thú cực kỳ tham lam.
- Người khiêu chiến, lưu lại mua đường tài, ta thả ngươi qua cửa ải.
Tham Ngân Thú nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, liền lộ ra ánh mắt tham lam.
- Xin lỗi, ta từ chối.
Mục Vân lắc đầu, thay vì bỏ tiền thông quan, không bằng xông qua.
- Muốn chết!
Tham Ngân Thú nghe thấy Mục Vân từ chối, hai mắt lộ ra hung quang, đột nhiên đánh ra, móng vuốt sắc bén đánh về phía trái tim Mục Vân.
- Thất Tinh kiếm tráp, kiếm tam, thủ!
Mục Vân không chút hoang mang, tế xuất thất tinh kiếm tráp, bắn ra thanh kiếm thứ ba, hoàng kiếm.
Hoàng kiếm chủ thủ, một kiếm khí thuẫn bài màu vàng hiện lên trước mặt Mục Vân.
Tham Ngân Thú đánh tới, bị ngăn cản.
Nhưng tham ngân thú này thật sự hung mãnh, một kích không trúng, khuất thân chui xuống, lại muốn tập kích đũng quần Mục Vân.
- Kiếm Thất, định.
Mục Vân bắn ra thanh kiếm thứ bảy, tử kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận