Vô Thượng Thần Đế

Chương 821: Bắt đầu nội loạn

Ánh mắt Kim Minh rơi vào bốn cỗ trên thi thể, không còn gì để nói.
Nhìn Kim Sát cúi đầu xuống, Kim Minh biết, quỵt nợ là lại không qua được.
- Kim Minh, ngươi lão già này, còn có lời gì để nói?
Lâm Chính Anh triệt để giận, quát:
- Lúc trước giết đệ tử Lâm gia ta, lần này tới đệ tử Thạch gia, ngươi đều giết, mưu kế hay.
- Ngươi nói bậy, mười người kia, căn bản không phải ta giết.
- Vậy bốn người này, là ngươi bày mưu đặt kế để Kim Sát giết?
Thạch Châm giờ phút này cũng không nhịn được, đi tới, khẽ nói:
- Giết người thì đền mạng, Kim Sát, hôm nay để mạng lại!
- Ngươi dám!
Nhìn thấy Thạch Châm xuất thủ, Kim Minh triệt để tức giận, ngăn cản Thạch Châm.
Mà đổi thành một bên, Lâm Chính Anh nào sẽ bỏ qua cơ hội bực này.
Lúc trước Lâm Doãn Chi bị Mục Vân chém giết, Lâm Chính Anh đã rất tức giận, mà bây giờ, đệ tử Lâm gia chết không ít, hắn trước giận sau oán, phát tiết ra ngoài, lao thẳng tới Kim Sát.
- Lão già, muốn giết ta, muốn chết!
Nhìn thấy Lâm Chính Anh lai tới phía mình, sắc mặt Kim Sát phát lạnh, tam giác xoa bất ngờ xuất hiện, kim quang lóng lánh.
- Không biết trời cao đất rộng!
Lâm Chính Anh tức giận, tiếng vù vù vang lên, hắn trong nháy mắt biến mất trước người Kim Sát, sau một khắc, xuất hiện sau lưng Kim Sát, một chưởng vỗ tới.
Oanh...
Tiếng ầm ầm vang lên, một chưởng này của Lâm Chính Anh cơ hồ đập sập toàn bộ phía sau lưng Kim Sát xuống, nếu không phải Kim Sát tu luyện là Kim Ngọc Lưu Ly Thân, một chưởng đã có thể lấy mệnh hắn.
Nhìn thấy cường giả gia tộc động thủ, tất cả võ giả Lâm gia cùng Thạch gia đều xông ra.
Hỗn chiến nháy mắt bộc phát.
Mà cách nhau một bức tường, Mục Vân lại vểnh tai, nghe động tĩnh sát vách.
Phủi tay, Mục Vân mông ngồi dưới đất, thở ra một hơi.
- Muốn giết ta? Trước tự mình đấu nhau đi!
Mục Vân lẩm bẩm, ngồi dưới đất bắt đầu khôi phục.
Kim Sát người này, cuồng vọng tự đại, muốn độc tài lợi nhuận, vừa lúc để hắn bắt chỗ trống, đáng đời.
Giờ phút này, hai phe giao chiến đã nước lửa không dung.
Mà Kim Minh trước đó bị Hồn Tâm Châu của Mục Vân nổ rớt một tay, giờ phút này một tay cầm kiếm, đối mặt Thạch Châm, đương nhiên bị áp chế khắp nơi.
Mà đổi thành một bên, Kim Sát lại bị Lâm Chính Anh đánh không hề có lực hoàn thủ.
- Lâm Chính Anh, ngươi chớ có cuồng vọng, ngươi dám động Kim Sát một ngón tay, Kim gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Kim Minh bị Thạch Châm áp chế, oán hận hô.
- Không buông tha ta? Giết đệ tử Lâm gia ta, Lâm gia ta sao lại bỏ qua cho các ngươi?
Lâm Chính Anh vừa dứt lời, lấn người bay lên, hai tay vòng qua cánh tay Kim Sát, đi tới trước người hắn.
Tay nâng, chưởng tới.
Tiếng răng rắc răng rắc không ngừng vang lên, trong một khoảnh khắc này, mười ngón tay Kim Sát đều bị bẻ gãy.
- Lâm Chính Anh!
- Giết người thì đền mạng, là đạo lý không thay đổi từ xưa đến nay.
Đối mặt Kim Minh gầm thét, Lâm Chính Anh lại chẳng quan tâm.
Giờ phút này hắn đã triệt để phóng xuất tức giận.
- Ngươi dám giết ta?
Kim Sát hít vào một ngụm khí lạnh, toàn thân run rẩy nói:
- Ta là hạch tâm đệ tử Kim gia, giết hai đệ tử chi thứ Lâm gia ngươi lại như thế nào? Không được thì bồi thường linh tinh cho ngươi.
- Bồi thường linh tinh? Loại lời này, ngươi cũng dám nói.
Sắc mặt Lâm Chính Anh âm tàn, giận không kềm được.
- Ta giết mạng ngươi, đến bồi mạng cho bọn hắn.
Lâm Chính Anh dù sao cũng là cảnh giới Vũ Tiên cảnh bát trọng, lĩnh ngộ hàm nghĩa không gian, Kim Sát lục trọng thân thể bất tử, chỗ nào có thể là đối thủ của hắn.
Vài chiêu khống chế, toàn bộ thân thể Kim Sát triệt để không nhận khống chế của mình, bị Lâm Chính Anh khóa chặt.
- Mười hai tính mệnh, đổi lấy một đầu của ngươi, xem như Lâm gia ta lỗ.
Lâm Chính Anh vừa dứt lời, năm ngón tay thành trảo, phịch một tiếng nổ vang, đầu Kim Sát bị hắn ngạnh sinh sinh xoay khỏi cổ, máu tươi chảy ngang.
- Ngươi...
Mắt thấy Kim Sát bị một chiêu trí mạng, cả người Kim Minh triệt để ngốc.
- Lâm Chính Anh, ngươi chết không yên lành!
Kim Minh tự biết Lâm gia và Thạch gia liên thủ, hắn căn bản không phải đối thủ, trước mắt, đào mệnh mới là khẩn yếu nhất.
Một kiếm bức lui Thạch Châm, Kim Minh bỗng nhiên lui lại, tới gần góc tường.
Tiếng bá bá bá vang lên, trong chớp mắt, bóng người của hắn biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại mười mấy tên đệ tử Kim gia.
- Giết sạch bọn hắn!
Thạch Châm giờ phút này cũng tức giận, không nói hai lời, hạ lệnh.
Không có người dẫn đầu làm trụ cốt, đông đảo võ giả Kim gia muốn chạy trốn cũng không có cơ hội, từng người biến thành cừu non.
Mục Vân cũng không nghĩ tới, Thạch gia cùng Lâm gia lại sát phạt quả đoán, xem ra tam đại gia tộc cho tới nay liên minh đã tồn tại không ít vấn đề.
- Chạy một lão hồ ly...
Kim Minh chạy trốn, Lâm Chính Anh cùng Thạch Châm tựa hồ có chỗ cố kỵ, cũng không có toàn lực đuổi theo.
Bọn hắn không đuổi theo, lại không có nghĩa Mục Vân không đuổi theo.
Thời khắc này Kim Minh bị hắn nổ rớt một cánh tay, một thân thực lực đã mất đi hơn phân nửa, lại thêm vừa giao chiến cùng Thạch Châm, chỉ sợ một nửa thực lực ngày thường đều không phát huy ra được.
Giờ phút này không giết hắn, chờ đến khi nào!
Hạ quyết tâm, Mục Vân leo tường bay lên.
- Hô hô...
Thở hổn hển trầm thấp, Kim Minh lựa chọn một con đường, một đường đào vong.
- Đáng hận, đáng hận!
Kim Minh nghiến răng nghiến lợi:
- Lâm Chính Anh, Thạch Châm, các ngươi chết chắc, chết chắc!
- Đúng, ta cũng cho rằng như vậy!
KIM Minh vừa dứt lời, một tiếng trêu tức vang lên ở sau lưng.
- Là ngươi, Mục Vân!
Nhìn thấy Mục Vân từ xuyên ra bên trong một vách tường, Kim Minh riệt để trợn tròn mắt.
- Là ngươi, đều là ngươi làm!
Nhìn thấy thế, Kim Minh bừng tỉnh đại ngộ, Mục Vân lắc đầu, nói:
- Sai sai sai, không phải ta, dĩ nhiên không phải ta, ta chỉ giết mười người Lâm gia kia, thế nhưng Kim Sát nhìn thấy ta, muốn độc chiếm bảo bối, sát hại bốn người Lâm gia, Thạch gia, không quan hệ gì với ta.
- Ngươi...
- Muốn trách, chỉ có thể trách Kim Sát quá mức tự cho là đúng, còn có các ngươi liên minh, cảm giác tín nhiệm thực sự quá thấp.
- Ta giết ngươi!
Kim Minh từ nhận mình thông minh một đời, thế nhưng hôm nay lại bị Mục Vân bày ra âm mưu quỷ kế hại hắn thê thảm.
Khó trách vẫn luôn tìm không thấy hắn, tiểu tử này có thể xuyên tường , bất kỳ người nào cũng không thể tìm tới hắn.
Ở trong mắt Mục Vân, bọn hắn hoàn toàn mù lòa, bị hắn đùa nghịch xoay quanh.
Kim Minh rút kiếm, vọt lao thẳng tới Mục Vân.
Nhìn thấy Kim Minh vọt tới, Mục Vân cũng không dám khinh thường.
Kim Minh Vũ Tiên cảnh bát trọng, cho dù là lạc đà gầy, cũng hơn con ngựa như hắn.
Kim Minh lĩnh ngộ không gian pháp tắc, có thể điều khiển không gian, thậm chí trong chốc lát xuyên toa không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận