Vô Thượng Thần Đế

Chương 4034: Nguyệt Hồ Thánh Nữ

Tốc độ của Linh Vân Thiên trong nháy mắt giống như gia tăng gấp mấy lần, mà huyết nhục mặc dù khô quật, nhưng lực lượng tựa hồ đang tăng vọt.
- Huyết Cốt Thủ!
Một tiếng hét nhẹ vang lên, Linh Vân Thiên một bước lao ra, sát khí ngút trời.
Phanh...
Một đạo Huyết Cốt Chưởng Ấn, lúc này từ trên trời giáng xuống, rơi xuống mặt đất.
Sóng khí cường đại, hiện tại tràn ra không khí xung quanh, ép ra.
Ầm...
Tiếng nổ vang cường đại vang lên, tiếng nổ tung, giống như sấm sét, Huyết Chưởng kia, che khuất thân thể Cốc Thanh Dực.
- Huyết Cốt quyền!
Linh Vân Thiên giết ra quyền thứ hai, chồng lên trên chưởng ấn, lại là một tiếng nổ vang thiên băng địa liệt truyền ra.
Mặt đất lúc này bị chấn động chìm xuống mấy trăm mét.
Thân thể Cốc Thanh Dực, biến mất trong chưởng ấn cùng quyền ấn.
Linh Vân Thiên lạnh lùng không thôi, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Một kích này, cũng hao phí lực lượng cực lớn của hắn.
Cảnh giới Thánh Đế, tu hành thất phẩm thánh quyết, uy lực cường đại, nhưng tiêu hao nguyên lực cũng thật lớn.
- Muốn chết, ta cũng không ngăn cản.
Linh Vân Thiên hiện tại lạnh lùng nói.
- ngươi...... Cũng... Quá coi thường ta...
Trong mắt Cốc Thanh Dực giờ khắc này mang theo một tia lạnh lùng, từng bước lảo đảo bò ra từ trong hố sâu kia.
- Còn chưa chết?
Trong mắt Linh Vân Thiên xuất hiện một tia kinh ngạc, từ từ nói:
- Tuy nhiên không sao, giết ngươi, hiện tại dễ dàng.
Trong lúc dứt lời, Linh Vân Thiên bước ra, đi lên phía trước.
Giờ khắc này, hắn không muốn cho Cốc Thanh Dực bất kỳ thời gian nào thở dốc.
- Phải không?
Mà hiện tại, một tiếng nói có chút lạnh lùng, đột nhiên vang lên.
Linh Vân Thiên chỉ cảm giác sau lưng có một cỗ gió lạnh thổi tới.
Nếu hắn thời kỳ đỉnh phong, nhất định có thể ngăn cản, nhưng hiện tại, ngay cả tránh né cũng dị thường khó khăn.
Phốc xuy một tiếng, đột nhiên vang lên.
Một thanh kiếm dài xuyên qua ngực hắn.
Sinh mệnh lực hiện tại không ngừng trôi qua, Linh Vân Thiên nhìn về phía sau.
Một khuôn mặt có chút mỉm cười xuất hiện trước mắt, làm cho trong lòng Linh Vân Thiên ảo não không thôi.
- Mục Vân...
Trước kia, một con kiến hôi ở trong mắt hắn, chỉ tiện tay đã có thể bóp chết, hiện tại, giết hắn.
Cho dù cảnh giới Thánh Tôn, nếu muốn vô thanh vô tức lại gần, cũng không có khả năng, hơn nữa lúc trước không cảm ứng được khí tức của Linh Vân Hải, chỉ sợ, Linh Vân Hải đã chết.
Mà khả năng lớn nhất chính là, Mục Vân đã đạt tới cảnh giới Thánh Đế!
Nhưng làm thế nào hắn có thể.
Nhưng hiện tại, đã không còn thời gian suy nghĩ những thứ này.
Kiếm của Mục Vân tựa hồ truyền tới từng đạo lực hút, kéo theo khí tức ba động trong cơ thể hắn.
Gia hỏa này, còn chưa xong.
Hắn lại có thể đang thôn phệ hết thảy của mình.
- Ngươi không sợ không cách nào dung hợp, bạo thể mà chết sao?
Linh Vân Thiên chưa từng thấy qua có người dám thôn phệ như thế.
- Không sợ, ta không chỉ có thể thôn phệ, còn có thể tịnh hóa.
Mục Vân cười nhạt nói:
- Ngươi yên tâm đi chết đi!
Chợt, khí tức thôn phệ tăng cường, khí tức trong thân thể Linh Vân Thiên, một sóng một sóng hạ thấp, cuối cùng, cho đến khi biến mất.
Mục Vân hiện tại cũng thở ra một hơi.
- Đại sư huynh!
Vội vàng đi tới trước người Cốc Thanh Dực, kiểm tra thương thế của Cốc Thanh Dực.
May mắn thay, không phải quá nghiêm trọng.
Có Diệu Tiên Ngữ ở đây, nhất định không sao.
- Ta không sao...
Cốc Thanh Dực nhìn về phía Mục Vân, cười nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi đã đến cảnh giới Thánh Đế?
- May mắn mà thôi.
- Thế gian này, đột phá cũng không có chuyện may mắn.
Cốc Thanh Dực hiểu rõ, lấy thực lực của Mục Vân, hiện tại đạt tới cảnh giới Thánh Đế, ngày sau, chênh lệch cùng hắn nhất định sẽ càng lúc càng lớn.
Chỉ cần gần hai mươi năm, Mục Vân tăng lên, đã có thể nhìn ra.
Nếu đổi lại người thường, chỉ sợ hai vạn năm cũng không nhất định có thể có thành tựu này.
Dù sao, thọ nguyên của thánh giả có thể đạt tới ngàn vạn năm rất khủng bố.
- Vân lang.
Một tiếng hô lúc này vang lên.
Mục Vân rút đi đại trận, Diệu Tiên ngữ phi thân mà đến, vẫn giống như tiên tử không nhiễm khói bụi nhân gian.
- Nàng không sao chứ?
- Ừm, ta...
Diệu Tiên Ngữ vừa định mở miệng, nhìn thấy Mục Vân, lại hơi ngẩn ra.
- Chàng đã đến Thánh Đế?
- Ừm!
Mục Vân gật gật đầu.
Diệu Tiên Ngữ tiếp tục nói:
- Linh Bách Mai bị ta đánh bị thương nặng, đáng tiếc để nàng ta chạy trốn.
Bị thương nặng...
Nghe được hai chữ này, sắc mặt Cốc Thanh Dực càng cổ quái.
Diệu Tiên Ngữ là Thánh Đế hậu kỳ, hắn căn bản không biết.
Tuy nhiên Linh Bách Mai chính là Cửu trưởng lão của Tử Linh tộc, đắm chìm trong cảnh giới Thánh Đế hậu kỳ đã rất nhiều năm, lại có thể bị Diệu Tiên Ngữ đánh bị thương, không thể không chạy trốn.
Diệu tiên tử này quả nhiên rất lợi hại, đan thuật siêu nhiên, thực lực cường đại.
Thật không biết, vị tiểu sư đệ này, như thế nào chiếm được phương tâm của giai nhân.
Hơn nữa nhìn thái độ của Diệu Tiên đối với Mục Vân, hoàn toàn là tình yêu từ đáy lòng.
Loại tình cảm này, là không thể che dấu.
Xem ra, tiểu sư đệ năm đó cũng có một đoạn chuyện cũ không thể nói thành lời.
- Chúng ta đi thôi.
Mục Vân nhìn Cốc Thanh Dực, mở lời:
- Tử Linh tộc này, xem ra tất giết ta, ở lại nơi này lâu dài, cũng không an toàn.
Tử Linh tộc có thể phái một vị trưởng lão xuất động, đủ để nhìn ra sát tâm đối với hắn cùng Diệu Tiên Ngữ.
Chỉ tiếc, có lẽ Tộc trưởng Tử Linh tộc cũng không ngờ, Diệu Tiên Ngữ đã chữa thương hoàn thành, khôi phục cảnh giới Thánh Đế hậu kỳ.
- Không tốt rồi!
Hiện tại, hai người Thanh Nham cùng Thanh Độn vội vàng chạy tới, nói:
- Phía trước lại có một đám võ giả, đang lao về phía chúng ta bên này.
Diệu Tiên Ngữ hiện tại sát khí nhất thời ngưng tụ, khí tức uy nghiêm của Thánh Đế hậu kỳ, làm cho Cốc Thanh Dực đều cảm thấy đáy lòng phát lạnh.
Thánh Đế cảnh giới, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ ba tiểu cảnh giới, mỗi một đều có được chênh lệch thật lớn, xem ra, quả nhiên không sai.
- Mục Vân.
Một bóng dáng mang theo tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã hạ thân xuống.
Nhìn kỹ lại, chính là Tiêu Thanh Phong.
Nhìn thấy bốn người Mục Vân bình yên vô sự, Tiêu Thanh Phong cũng thở ra một hơi.
- Tử Linh tộc thật to gan, lại dám ra tay ngay trước mặt, việc này, ta nhất định phải hỏi Linh Kình có ý gì!
Tiêu Thanh Phong nổi giận không thể cưỡng lại.
Bất kể là vị Huyền Sách Tử kia, hay là Cô lão, đều đối với Mục Vân đều ưu ái có thừa.
Nếu Mục Vân thật sự chết, chẳng may một ngày nào đó hai vị kia trở về, sao hắn lại dặn dò được?
- Tông chủ hẳn là lo lắng, bọn họ có thể đến đòi trách nhiệm với ngài hay không!
Cốc Thanh Dực cố gắng cười nói:
- Linh Vân Thiên cùng Linh Vân Hải chết, Linh Bách Mai bị thương chạy trốn, chỉ sợ Linh Kình, so với ngài còn tức giận hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận