Vô Thượng Thần Đế

Chương 1892: Tự Chui Đầu Vào Lưới?

- Ta?
Nữ tử hờ hững nói:
- Ta chính là tông chủ Bích Lạc hoàng tuyền tông mà trong miệng các ngươi muốn chém giết - Bích Thanh Ngọc.
Hả?
Nghe được lời Bích Thanh Ngọc, mấy người giật mình.
Bọn hắn chưa hề nghĩ tới, tông chủ Bích Lạc hoàng tuyền tông thế mà là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ tử đặc biệt tuổi trẻ.
- Ngươi?
Nhìn thấy Bích Thanh Ngọc, Hoàng Cực Vô Càn nói:
- Đã như vậy, ngươi tự chui đầu vào lưới, cũng tiết kiệm chúng ta phiền phức.
- Tự chui đầu vào lưới?
Bích Thanh Ngọc hờ hững cười một tiếng, lắc đầu.
- Trong mắt ta, các ngươi mới là tự chui đầu vào lưới.
Bích Thanh Ngọc bàn tay vung lên, tiếng bá bá bá xé gió vang lên, có từng thân ảnh xuất hiện.
Những thân ảnh kia, toàn thân bao phủ phía dưới hắc bào, từng người giống như trở về từ trên chiến trường, toàn thân mang theo khí tức huyết sát.
- Vô Càn, làm sao bây giờ?
- Còn có thể làm sao? Giết!
Hoàng Cực Vô Càn lạnh lùng nói:
- Cũng không thể để người ta cảm thấy Hoàng Cực thế gia chúng ta dễ khi dễ.
Hoàng Cực Vô Càn quát lớn, giết ra.
Mục tiêu, Bích Thanh Ngọc.
Bích Thanh Ngọc nhìn thấy Hoàng Cực Vô Càn lao đến mình, cười lạnh một tiếng, tiến lên.
Đối mặt cửu phẩm Thiên Tiên, nàng không e ngại, hiện tại đối mặt Hoàng Cực Vô Càn, nàng cũng không sợ hãi.
Tiến lên, sát phạt rung chuyển.
Bên ngoài Bích Lạc hoàng tuyền tông trở thành một chiến trường sát phạt.
Mà cùng lúc đó một bên khác, một đội nhân mã lại dùng hết tốc độ tiến về phía trước, tiến lên về phía Nhất Diệp kiếm phái.
Trong lòng Hoàng Cực Dục hiện tại kìm nén tức giận, khó mà tản ra.
- Dục đại ca, Hoàng Cực Vô Càn tính là thứ gì, mệnh lệnh ngài? Ta nhìn lần này, chúng ta diệt Nhất Diệp kiếm phái, sau đó tụ hợp cùng Hoàng Cực Thái, tiến công Thiên Kiếm lâu, chỉ là một Thiên Kiếm lâu, tính là thứ gì.
- Sau đó chúng ta thừa dịp bất ngờ, từ phía sau Tam Cực Thiên Minh âm bọn họ một đao, công lao lớn như vậy cũng không thể để Hoàng Cực chính Vô Càn làm được.
- Tốt!
Hoàng Cực Dục hừ một tiếng nói:
- Hoàng Cực Vô Càn, thực sự không coi ai ra gì, đáng hận, chỉ đành buồn bực, lần này ta tất sẽ không bỏ qua cho hắn.
- Ừm!
Một nhóm mấy trăm người trùng trùng điệp điệp, đi tới bên ngoài sơn môn Nhất Diệp kiếm phái.
Nhưng tiến vào bên trong phạm vi sơn môn Nhất Diệp kiếm phái, Hoàng Cực Dục phát hiện, xung quanh sơn môn không có một người tuần tra.
Nhất Diệp kiếm phái cũng quá yên tâm đi?
Thế mà ngay cả người tuần tra cũng không có?
Mà giờ khắc này ngoài sơn môn, mấy thân ảnh đứng gác, nhìn, bất quá là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên đến lục phẩm Nhân Tiên, Nhất Diệp kiếm phái hoàn toàn không giống như bộ dáng tham gia chiến tranh.
Chẳng lẽ Nhất Diệp kiếm phái đã tự đại đến loại trình độ này?
Thấy cảnh này, Hoàng Cực Dục cơ hồ nhảy dựng.
Đám gia hỏa này thực sự cả gan làm loạn.
- Xông!
Hoàng Cực Dục cơ hồ không nói hai lời, mang theo đám người, giết vào.
- Các ngươi là ai?
Đột nhiên nhìn thấy mấy trăm thân ảnh vọt thẳng giết ra, hai tên đệ tử kia mở ra hộ tông đại trận, kéo còi báo động.
Trong nháy mắt, bên ngoài sơn môn xuất hiện trên trăm thân ảnh.
- Không cần để ý tới, phá đại trận này, giết vào.
- Vâng!
Mọi người nhất thời xung kích, xung phong tiến vào trong.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người giật mình.
Bọn gia hỏa này ăn gan hùm mật báo, lại dám tiến công Nhất Diệp kiếm phái.
Chẳng lẽ là... Người Hoàng Cực thế gia?
Nhưng hết thảy đệ tử xuất hiện đứng bên trong sơn môn, cũng không có xuất thủ, trơ mắt nhìn những người kia tiến công đại trận.
Bọn hắn biết, trận pháp này vốn có thể phòng bị võ giả cảnh giới Thiên Tiên công kích, mà Mục sư huynh lần nữa gia cố, những người kia không có khả năng phá vỡ.
Rầm rầm rầm...
Trong nháy mắt, bộ ngoài sơn môn vang lên tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.
Nhưng ngoài trận, đám người Hoàng Cực thế gia một mảnh hỗn độn, thế nhưng bên trong trận, đệ tử Hoàng Cực thế gia lại là lù lù bất động, biểu lộ bình tĩnh.
Hiện tại Mục Vân ở bên trong Hoàng Cực thế gia, chính là tồn tại như thần.
Có hắn ở đây, tất cả đệ tử đều không lo lắng sẽ bị xâm lấn.
Tiếng phanh phanh phanh vang lên, lần lượt từng thân ảnh bị trận pháp phản phệ, rút lui quay về, Hoàng Cực Dục lạnh cả tim.
Hắn không nghĩ tới, chỉ là một Phàm Thiết cấp thế lực mà trận pháp hộ tông cường hoành như thế.
- Đáng chết!
Hoàng Cực Dục gầm thét, trong tay xuất hiện một cây Phương Thiên Họa Kích, toàn thân Phương Thiên Họa Kích màu đen, phía trên tụ tập lôi minh cuồng bạo.
- Phá!
Hoàng Cực Dục đánh xuống một đòn, bầu trời giống như có chân lôi gào thét, Hoàng Cực Dục ra một kích kia nện vào phía trên trận pháp.
Ken két...
Đại trận thứ nhất bị xé mở một đường vết rách.
Nhưng khi công kích của Hoàng Cực Dục rơi vào phía trên đại trận, trận pháp thứ hai đã đón đỡ công kích của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hoàng Cực Dục thiêu đốt lửa giận.
Trần trụi đánh mặt để hắn cảm giác được những đệ tử Nhất Diệp kiếm phái bên trên sơn môn đang cười nhạo hắn.
Một đám dế nhũi, chế giễu hắn?
Hoàng Cực Dục giận dữ.
- Mục Vân, ngươi cút ra đây cho ta.
Hoàng Cực Dục cầm Phương Thiên Họa Kích, đứng ngoài sơn môn, gầm thét.
- Người nào đang ồn ào?
Hoàng Cực Dục vừa nói dứt lời, một tiếng quát vang lên.
Đám người tránh ra, một thân ảnh xuất hiện ở phía trước.
Cốc Phong.
Cốc Phong hiện tại chắp hai tay ra sau, đứng phía trước, nhìn Hoàng Cực Dục.
- Ngươi là ai?
- Ngươi là ai? Bảo Mục Vân cút ra đây cho ta.
- Lăn? Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Cốc Phong hờ hững nói:
- Nhìn ngươi điệu bộ này, hẳn là đệ tử Hoàng Cực thế gia? Không nghĩ tới Hoàng Cực thế gia bỏ qua một bên chiến trường chính không chiến, hiện tại lại tới đây, thế nào? Cảm giác Nhất Diệp kiếm phái là quả hồng mềm?
- Bớt nói nhiều lời, Mục Vân đâu?
- Bằng ngươi, còn chưa xứng nhìn thấy Mục phái chủ!
Cốc Phong nói.
Ta? Không xứng?
Hoàng Cực Dục chỉ cảm thấy đây là câu nói buồn cười nhất mà hắn từ khi sinh ra tới giờ nghe được.
Một gia hỏa chỉ là người của Phàm Thiết cấp thế lực, nói chuyện còn phách lối hơn hắn.
Hoàng Cực Dục nói:
- Ta không xứng? Là hắn không có đảm lượng tới gặp ta?
- Đừng nói nhảm, để Mục Vân ra, mở ra sơn môn, để chúng ta tiến vào, nếu không, Nhất Diệp kiếm phái các ngươi, sẽ bị san thành bình địa.
Nghe được Hoàng Cực Dục nói lời phách lối, toàn bộ mọi người bên trong sơn môn nhất thời nghị luận ầm ĩ.
Người này nói chuyện thực sự quá phách lối.
Cả gan làm loạn, quả thực tự tìm đường chết.
Rất lâu, không có người can đảm dám nói như vậy với Nhất Diệp kiếm phái.
Hai năm qua, toàn bộ bốn đại tông môn bên trong Nam Cực chi địa, dù là Thiên Kiếm lâu đi tới Nhất Diệp kiếm phái, đều phải cung cung kính kính, ai dám làm càn như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận