Vô Thượng Thần Đế

Chương 3099: Ngươi cười cái gì?

Thanh niên áo vải xám hiện tại chỉ lo phía trước, không chú ý tới phía sau, giẫm lên trên giày ngọc của một nữ tử.
Nhà dột còn gặp mưa, thanh niên giờ phút này, thật sự là xui xẻo.
- Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Thanh niên áo vải thô hiện tại khuôn mặt hoàn toàn đỏ lên, tựa như muốn lấy máu.
Cả người đứng ở nơi đó, dồn dập khẩn trương, không biết nên làm cái gì.
- Xin lỗi là xong rồi sao?
Nhưng nữ tử kia lại không chịu bỏ qua.
Nữ tử một thân váy dài màu đỏ nhạt, bên hông một dải lụa buộc vòng eo mảnh khảnh, tư sắc mỹ nhân đứng đầu, giữa hai hàng lông mày, ngạo khí không thôi.
- Cô nương, tiểu nhân mắt vụng về, thật sự là thực xin lỗi.
- Xin lỗi cũng không đủ.
Nữ tử váy đỏ hừ nói:
- Quỳ xuống, dập đầu cho bổn cô nương ba cái, bổn cô nương có thể cân nhắc, tha cho ngươi một mạng.
Nghe được lời này, sắc mặt thanh niên áo vải hiện tại cứng đờ.
Dưới gối nam nhi có hoàng kim, quỳ một cái, tôn nghiêm cũng không còn.
- Ai ôi, Huyễn Vũ tiểu thư.
Mà hiện tại, sau chỗ báo danh, một đệ tử đi ra, trên mặt chất ra nụ cười, còn chân thật hơn so với nhìn thấy cha mẹ ruột của mình.
- Huyễn Vũ tiểu thư, ngươi tới rồi, ta ở đây chờ ngài nửa ngày rồi.
Đệ tử kia hiện tại khom lưng xuống đất, tươi cười nghênh đón, hoàn toàn thay đổi tư thái.
- Thế nào? Chờ ta mất kiên nhẫn?
- Nào dám, nhìn ngài nói kìa.
Đệ tử kia cười nói:
- Chờ ngài mấy năm đều có thể chờ, ngài là Huyễn Ảnh Tông lần này cố ý dặn dò, đệ tử chờ ngài, đó là vinh hạnh lớn.
- Rất biết nói chuyện, tên là gì?
- Đệ tử tên Lưu Lượng.
Đệ tử kia hiện tại cười hì hì nói.
- Ừm.
Nữ tử tên Huyễn Vũ, hiện tại gật đầu nói:
- Lưu Lượng, thứ không có mắt này, giẫm lên chân ta, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ sao?
- Cái gì?
Nghe được lời này, Lưu Lượng nhất thời nổ tung.
Nhìn về phía thanh niên áo vải, hiện tại quát:
- Tiểu tử thúi, ngươi có biết Huyễn Vũ tiểu thư là ai không? Công chúa của Huyễn Ảnh Tông, đường đường là thiên kim bảo bối của tông chủ Huyễn Ảnh Tông, thế lực Thiên Nguyên cấp đứng đầu, ngươi dám giẫm lên chân nàng? Muốn chết sao?
Nghe vậy, thanh niên càng hoảng loạn hơn.
- Mau quỳ xuống xin lỗi, bằng không mạng nhỏ cũng không còn.
Vừa nghe lời này, tràng diện nhất thời cứng đờ.
Mấy người đứng tại chỗ, nhìn mọi chuyện xảy ra.
Mục Vân hiện tại cũng có mặt.
Đối với loại chuyện này, hắn đã không cảm thấy kinh ngạc.
Huyễn Ảnh Tông, Thiên Cơ Các cùng Chân Vũ học viện, chính là ba đại thế lực cấp Thiên Nguyên đứng đầu phụ thuộc Chiêm tộc.
Huyễn Vũ này, tự nghĩ mình chính là công chúa của Huyễn Ảnh tông, trong mắt không người, cuồng ngạo kiêu ngạo.
Thật ra thanh niên áo vải này, bất quá không cẩn thận giẫm lên chân nàng, việc này có thể lớn có thể nhỏ, nhưng hiển nhiên, Huyễn Vũ lựa chọn lớn.
Về phần thanh niên áo vải này rốt cuộc có quỳ hay không, Mục Vân cũng không quan tâm.
Việc này, mấy đôi mắt xung quanh đang nhìn chằm chằm nơi này.
Thanh niên áo vải lúc này đã hoàn toàn hoảng hốt, cắn môi, nhìn mấy người.
Phù phù...
Đột nhiên, thanh niên áo vải quỳ xuống.
Tiếng phốc phốc vang lên, thanh niên áo vải giờ khắc này, quỳ rạp xuống đất, dập đầu ba cái.
Nhìn thấy cảnh này, Huyễn Vũ có chút hài lòng gật đầu.
Lưu Lượng lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn hao phí rất nhiều khí lực, mới nghe được, lần này mấy vị công tử tiểu thư Huyễn Ảnh tông sẽ đến, cẩn thận nghênh đón, hắn lựa chọn cửa này, chờ đợi Huyễn Vũ.
Đệ tử muốn tiến vào Chân Vũ học viện, người nào không phải chạy tới Chiêm tộc.
Nhưng muốn tiến vào Chiêm tộc, đó quả thực là khó như lên trời.
Lưu Lượng biết mình có mấy cân lượng, hắn không hy vọng tiến vào bí giới Chiêm tộc, càng không có khả năng trở thành đối tượng thông gia của con cháu Chiêm tộc.
Cho nên hắn lựa chọn, lui mà cầu thứ hai, ở nơi này, gặp phải Huyễn Vũ, chỉ cần mình đủ biểu hiện, có thể được Huyễn Vũ tiểu thư chú ý, tương lai tiến vào Huyễn Ảnh tông trở thành chưởng khống giả một phương địa vực, vậy cũng rất không tệ.
Lưu Lượng thật sự cảm giác, trời trợ giúp mình, xuất hiện một tên ngây ngốc như vậy, đắc tội Huyễn Vũ, cho hắn cơ hội biểu hiện.
Nhìn thấy thanh niên áo vải hiện tại quỳ xuống dập đầu, Lưu Lượng tiến lên, một cước đạp lên người thanh niên áo vải.
- Dập đầu ba cái làm sao có thể biểu hiện ra ngươi áy náy thành tâm xin lỗi Huyễn Vũ tiểu thư, dập ba cái nữa mới được.
- Khanh khách...
Nghe được lời này, Huyễn Vũ nhất thời nở nụ cười.
- Lưu Lượng? Không tệ, ta nhớ kỹ ngươi, tương lai nếu nguyện ý, đến làm việc cho ta.
Huyễn Vũ thả ra một câu, Lưu Lượng nhất thời giống như là đánh máu gà.
- Mẹ nó, quỳ xuống, mau dập đầu, Huyễn Vũ tiểu thư cao hứng, ngươi nên dập nhiều hơn mấy cái.
Lưu Lượng ra sức biểu diễn, áp chế thanh niên áo vải.
Giờ khắc này, thanh niên áo vải vẫn không động đậy như trước, chỉ cần dập đầu.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân không thể không bội phục thanh niên áo vải.
Chỉ có hai loại tình huống, một, thanh niên áo vải, rất có thể nhịn, nhẫn nhịn thứ người thường không thể nhịn.
Tình huống thứ hai chính là, kẻ này... Thật sự là đồ bỏ đi.
Nghĩ đến đây, Mục Vân không khỏi lắc đầu, cười khổ một tiếng.
- Ngươi cười cái gì?
Nhưng chính là một hành động rất nhỏ như vậy, lại bị nữ tử tên Huyễn Vũ kia phát hiện.
Ánh mắt Huyễn Vũ nhìn về phía Mục Vân, nói:
- Là cảm giác bổn cô nương buồn cười phải không? Bổn cô nương chính là công chúa Huyễn Ảnh tông, tiện nhân này, giẫm lên ta, ta không giết hắn, đã xem như hạ thủ lưu tình rồi.
- Ngươi đang cười ta, buồn cười?
Huyễn Vũ ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Vân, tức giận bốc lên.
Mục Vân hiện tại có chút cảm thấy không nói nên lời...
Hắn ta có vẻ... Chỉ là hơi nhếch miệng, cái này đều có thể chọc đến?
- Không sao đâu, ta chỉ muốn cười mà thôi.
- Muốn cười? Cười cái gì?
Huyễn Vũ không chịu buông tha nói.
- Vị võ giả đến báo danh này, có thể nhường nhịn như thế, ta cảm giác chỉ có hai loại khả năng, một, hắn rất có thể nhịn, hai, hắn rất ngu ngốc.
- Nhưng mà vô luận là loại nào, ta nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ cùng ta đều không quan hệ, nhịn không được cảm giác mình quan tâm nhiều, cho nên nở nụ cười.
- Lúc trước không sao, nhưng hiện tại có rồi.
Huyễn Vũ hiện tại vất hàm sai khiến nói:
- Ngươi, cùng hắn quỳ lạy, dập đầu, liếm sạch sẽ giày của ta.
Ánh mắt Lưu Lượng hiện tại nhìn sang Mục Vân.
Có thể thông qua thông đạo đặc thù, đều là con cháu của thế lực cấp Thiên Nguyên, ví dụ như Huyễn Vũ thân phận như vậy.
Nếu đệ tử thế lực Thiên Nguyên cấp, vậy ít nhất là hộ vệ đi theo bên người.
Nhưng Mục Vân lại là một mình.
Tên này, không phải giống như thanh niên này, đi nhầm chứ?
Lưu Lượng ho khụ, nói:
- Ngươi là ai?
- Ta?
Mục Vân nói.
- Xếp hàng, chuẩn bị đăng ký.
- Đăng ký? Ta nghĩ ngươi nên suy nghĩ trước tiên là làm thế nào để bảo vệ cuộc sống của ngươi đi kìa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận