Vô Thượng Thần Đế

Chương 558: Hợp Hoan Bí Điển (2)

Tiếp nhận giấy vàng, Xà Tôn lập tức nhịn không được phán đoán.
- Ha ha... Thật là, tiểu tử ngươi, đến cùng từ chỗ nào lấy ra?
- Cái này ngươi đừng quản, thành ý của ta, đã bày ra, ngươi thì sao?
- Đừng có gấp!
Xà Tôn cười hắc hắc nói:
- Ta muốn trước điều tra một chút ngươi mới được, cũng không thể bị ngươi lừa gạt, thành tội nhân thiên cổ Thiên Kiếm sơn.
- Không sao cả!
- Bất quá chuyện nhỏ cũng nên biểu thị một chút.
Xà Tôn cười nói:
- Ầy, đây là Thiên Kiếm Lệnh của Thiên Kiếm sơn, cầm lệnh bài, như là chưởng môn đích thân tới, ngươi cầm nó, ở Thiên Kiếm sơn, sẽ không có người khi dễ ngươi, mà lại đi làm một chút thủ tục đệ tử nội môn, ta chào hỏi cho ngươi, ngày sau ngươi chính là chủ quản Xà Tôn phong của ta, muốn cái gì có cái đó.
- Nhưng... Điều kiện tiên quyết những chỗ tốt này là ngươi không có gạt ta, nếu như lừa gạt ta, cho dù lão đầu tử bỏ mình, cũng sẽ không bị ngươi uy hiếp.
- Ta ăn no rỗi việc, uy hiếp ngươi làm gì? Ba loại dược liệu tranh thủ thời gian chuẩn bị cho ta, ta đang cần gấp.
- Không có vấn đề!
Xà Tôn gật đầu nói:
- Bất quá có khả năng phải cần một khoảng thời gian, ta nhìn ngươi là bị thương, cho ngươi một viên đan dược, ngươi ăn trước xem thế nào.
- Tốt!-
Mục Vân ngược lại không lo lắng, Xà Tôn sẽ làm ra chuyện gì hãm hại hắn, bất kỳ đan dược gì đến trong tay hắn, phàm là có vấn đề, hắn một ánh mắt đã có thể nhìn ra.
- Đa tạ!
Mục Vân mỉm cười, tiếp nhận đan dược, nói:
- Đã như vậy, ta trước hết khôi phục một ít thực lực, làm một ít chuyện, cũng tương đối dễ dàng.
Mục Vân cười cười, trực tiếp rời khỏi đại điện.
Cái gọi là Thiên Kiếm Lệnh bị hắn phóng vào trong túi, tìm một gian đại điện trong Xà Tôn Phong, ngồi xếp bằng.
Hắn hôm nay, cảnh giới tương đương với Linh Huyệt cảnh cửu trọng, thập trọng, mà hồn hải hắn bị thương, so với thân thể của hắn còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Cho dù là nuốt vào thập phẩm đan dược này, có khả năng cải biến, cũng không nhiều.
Chỉ là lúc này, có chút ít còn hơn không, nhưng quan trọng nhất vẫn là muốn dựa vào Ngọc Lộ đan hắn đang cần, nếu như Xà Tôn giúp hắn tập hợp đủ ba loại dược liệu kia, bằng vào Ngọc Lộ đan, hắn hẳn là có thể trực tiếp bước vào đến cảnh giới Thông Thần thập trọng.
Sau đó lại tính toán sau.
Nuốt vào đan dược, Mục Vân ngồi xếp bằng, từ từ, hai lỗ tai, hai mắt, trong hơi thở, từng đạo khí vụ thật mỏng bao trùm toàn bộ đầu hắn.
Mà cùng lúc đó, bên trên Vô Hà phong.
Chu Kiệt sáng sớm rời giường, Mục Vân đã rời đi.
Giờ phút này, phía trên Vô Hà phong, Chu Kiệt ngồi chung một chỗ trên tảng đá, cười ha ha, mà quanh người hắn, thì tụ tập mấy tên tạp dịch đệ tử, mặt mũi tràn đầy hâm mộ nhìn hắn.
- Ta có thể nói cho các ngươi biết, Mục tổng quản, lập tức muốn lên như diều gặp gió, bị Xà Tôn nhìn trúng, đó là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào?
Chu Kiệt cười ha ha nói:
- Đến thời điểm đó, ta chính là huynh đệ Mục Vân, ân nhân cứu mạng, các ngươi đi theo ta, ăn ngon uống say, ha ha...
- Chu ca, đến thời điểm đó cũng không thể quên chúng ta nha.
- Đúng vậy, đúng vậy, Bàn ca, đến thời điểm đó phải bảo bọc các huynh đệ một chút đó.
- Yên tâm, tuyệt đối sẽ không quên các ngươi, chúng ta là huynh đệ cùng một núi mà.
Một đôi mắt Chu Kiệt đã sớm híp lại, nhìn đám người, nhếch miệng cười nói.
Hôm nay, Bạch Đồ Gian vừa mới trở về liền lôi kéo hắn hỏi thăm chi tiết thời điểm gặp gỡ Mục Vân, nhìn khẩu khí Bạch Đồ Gian, tựa hồ Mục Vân thật bị Xà Tôn Giả nhìn trúng.
Chu Kiệt lúc này hưng phấn không thôi.
Hắn đã cứu mệnh Mục Vân, Mục Vân thành công, vậy hắn còn không đi theo nước lên thì thuyền lên, địa vị vụt vụt vụt bốc lên.
- Nha, ta tưởng là ai, ở đây dõng dạc, nói chuyện giống đánh rắm, nguyên lai là Chu Bàn Tử ngươi.
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một tiếng cười lạnh vang lên, phần phật mấy bóng người, đột nhiên xuất hiện.
Một người cầm đầu, khí diễm phách lối, mũi vểnh lên trời, nhìn Chu Bàn Tử, bĩu môi nói:
- Hiện tại thật đúng là phế vật rác rưởi gì đều có thể nằm mơ hảo huyền giữa thanh thiên bạch nhật rồi? Chu Bàn Tử, ngươi còn nghĩ một bước lên trời, nằm mơ đâu à?
Nhìn người tới, Chu Bàn Tử khẽ giật mình, rụt cổ một cái.
Thiệu Minh!
Đệ tử ngoại môn!
- Thiệu Minh, nơi này là Vô Hà phong của Bạch sư tỷ, ngươi tới làm gì?
Thiệu Minh một thân trường sam màu xám, hai tay chắp ở sau lưng, cao ngạo nói:
- Uyển Khanh Tuyết sư tỷ để cho ta tới mượn ít đồ, không nghĩ tới đi tới Vô Hà phong, nhìn thấy một số nhân hình cẩu dạng.
- Ngươi mắng ai?
- Ta mắng ngươi thì thế nào?
Thiệu Khang cười nhạo nói:
- Ta mắng ngươi, ngươi chẳng lẽ còn muốn đánh ta?
- Ta...
Tạp dịch đệ tử thân phận hèn mọn, ẩu đả đệ tử ngoại môn, vậy đơn giản là muốn chết.
Huống chi, hắn căn bản không phải đối thủ của Thiệu Khang.
- Sinh con không có can đảm, ta đứng ở chỗ này để ngươi đánh, ngươi dám không?
- Ta...
Sắc mặt Chu Kiệt đỏ lên, thế nhưng hắn không dám.
Mục Vân cho hắn đan dược tam phẩm Tố Tâm Đan, để hắn cần dùng đột phá đến nhục thân bát trọng, thế nhưng Thiệu Khang này thế nhưng là đệ tử ngoại môn, Linh Huyệt cảnh tứ trọng, ở trước mặt hắn, mình yếu như tiểu hài.
- Không dám cũng đừng sợ, hảo hảo làm phế vật của ngươi, còn không biết xấu hổ ở đây khoác lác.
Thiệu Khang xì một tiếng khinh miệt, nôn một ngụm nước miếng trên người Chu Kiệt, cười nhạo nói:
- Nghe nói ngươi gần đây kéo thêm một huynh đệ tới, kêu cái gì Mục Vân? Nghĩ bằng hắn xoay người? Đều là cẩu tạp dịch, giả trang cái gì hạch tâm thiên tài.
- Thiệu Khang, ta đi ngươi ***!
Giờ phút này Chu Kiệt cảm giác mình không thể lại nhẫn.
Lại nhẫn, hắn liền thành tôn tử!
Tu võ là vì cái gì? Không phải là vì không bị người khi dễ sao?
Làm chó dạng này, còn có ý nghĩa gì.
Đấm ra một quyền, thân thể mập mạp Chu Kiệt vọt thẳng hướng Thiệu Khang.
Chỉ là nhìn Chu Kiệt oanh đến một quyền, sắc mặt Thiệu Khang không thay đổi, một cước bước ra.
Phanh...
Một cước kia, trực tiếp rơi vào phần bụng Chu Kiệt, khiến cho thân thể Chu Kiệt lảo đảo, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Thiệu Khang cười hắc hắc, trực tiếp tiến lên một bước, bàn chân giẫm trên đầu Chu Kiệt.
Thoáng một cái, Chu Kiệt quỳ trên mặt đất, ôm lấy đầu, cả người nhìn vô cùng đồi phế.
Thiệu Khang giẫm một cước bên trên đầu hắn, bàn tay vỗ đế giày, thở dài nói:
- Cần gì chứ, tạp dịch đệ tử vốn là hạ tiện nhất, ngươi cần gì phải lãng phí mình như vậy?
Bàn tay Thiệu Khang vỗ giày mặt, cười nhạo nói.
Cộp cộp âm thanh vang lên, Chu Kiệt quỳ trên mặt đất, nắm chặt hai nắm đấm, thân thể muốn giãy dụa đứng lên, nhưng lại không có biện pháp.
Hắn thực sự quá yếu, hắn căn bản không phải đối thủ của Thiệu Khang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận