Vô Thượng Thần Đế

Chương 1045: Sinh tử lục trọng

Ai có thể nghĩ đến, giờ khắc này, thế mà sẽ xuất hiện tại nơi đây.
- Kẻ này đột nhiên nổi loạn, ta trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, mới có thể trúng kế của hắn, nếu không...
- Không cần giảo biện!
Bạt Thiên lão tổ hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu không phải ta sớm đến nửa bước, ngươi bây giờ đã là một cỗ thi thể.
- Ha ha, thật sao?
Bạt Thiên lão tổ vừa dứt lời, trên mặt đất phía dưới, một tiếng cười thê thảm lại vang lên.
Nói là tiếng cười, không bằng nói là tiếng khóc.
Tiếng kia nghe qua thực sự quá bi thảm.
Bóng dáng Mục Vân lung la lung lay leo ra từ trong lòng đất, toàn thân vết máu nhuộm dần quần áo, một chưởng này, quả thực mạnh không biên giới.
Nếu không phải hắn thời khắc cuối cùng tế ra Cửu Nguyên Huyết Luân, chỉ sợ hiện tại hắn đã là thi thể.
- A? Không chết!
Nhìn thấy Mục Vân đứng ra, Bạt Thiên lão tổ sững sờ.
Hắn đánh ra một chưởng kia, dù chưa đem hết toàn lực, nhưng trong mắt hắn, Mục Vân giờ phút này nên chết mới đúng.
Cho dù Mục Vân không chết, thế nhưng một chưởng này, lại cơ hồ tương đương với muốn tính mệnh Mục Vân, lúc đầu khí tức tương liên cùng năm vị tông chủ đều dưới một chưởng này bị cắt ra.
Giờ khắc này, Mục Vân chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ toàn bộ sai chỗ, bên trong cơ thể chảy máu rất nhiêud, nói một câu, đều muốn phun một ngụm máu tươi ra.
Mà đổi thành một bên, năm vị tông chủ vội vàng đứng lên, kéo dài khoảng cách cùng Bạt Thiên lão tổ.
Mục Vân không còn khống chế lực lượng bọn hắn, bọn hắn giờ khắc này cũng khôi phục tự do.
- Bạt Thiên lão tổ, nguyên lai ngươi một mực không chết.
Kim Thông nhìn Bạt Thiên lão tổ, cả kinh nói.
- Kim Thông, thời điểm năm đó ta có mặt, chỉ sợ phụ thân ngươi cũng không có xuất sinh, nói như thế, thực sự nên đánh.
Bạt Thiên lão tổ hừ một tiếng, một bàn tay vung ra.
Bộp một tiếng vang lên, Kim Thông không có năng lực phản kháng chút nào, trên mặt xuất hiện một đạo chưởng ấn.
Đường đường một đời Kim Môn tông chủ, bị người quạt một bạt tai trước mặt mọi người, căn bản không có chút lực phản kháng nào.
Kim Thông chịu một bàn tay, lại giữ im lặng, nuốt xuống cơn tức này.
Một tát này đánh xuống, đủ để hắn không có nửa điểm tính tình.
Sinh Tử cảnh lục trọng!
Chỉ thiếu chút nữa chính là cường giả cảnh giới đỉnh phong - Sinh Tử cảnh thất trọng, hắn, căn bản không có năng lực phản kháng.
- Ngũ đại thế lực các ngươi thật lợi hại, giờ khắc này, thế mà còn dám phản kháng, xem ra Ngũ Hành thiên phủ ta mấy ngàn năm qua vẫn nhân từ nương tay.
Bạt Thiên lão tổ cười ha ha, trong mắt đầy hàn mang.
Bạt Thiên lão tổ vừa dứt lời, nhìn trừng trừng Mục Vân.
Giờ phút này, Ngũ Hành Cực cùng Cửu Nhi hai người cũng đình chỉ đánh nhau, rơi xuống, đám người đứng sau lưng nhà mình tông chủ, đình chỉ phân tranh, không dám mở miệng lung tung.
- Mục Vân, đệ tử Hỏa Hành sơn, ngươi hẳn là không phải đến từ Ngũ Hành tiểu thế giới, bất quá có thể có thành tựu này, quả thực khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng!
Bạt Thiên lão tổ ha ha cười nói:
- Bất quá, đánh giết ba vị thiên tài kiệt xuất Ngũ Hành thiên phủ ta, tuyệt không thể lưu ngươi!
- Ngươi không thể lưu ta?
Mục Vân nhìn Bạt Thiên lão tổ, ha ha cười nói:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi là Thiên Vương lão tử?
- Ồ? Không chịu thua?
Bạt Thiên lão tổ nhìn Mục Vân, cười nói:
- Tựa như vừa rồi, ngươi nghĩ Cực Tri Doãn, thế nhưng ta xuất hiện, ngươi muốn giết hắn liền thành nói suông, đây chính là sự thật, thực lực cường đại chênh lệch, ở trước mặt ta, ngươi làm bất cứ chuyện gì cũng không được.
- Ha ha, thật sao?
Đây đã là Mục Vân lần thứ hai như thế cười lạnh.
- Ngươi xác định, hắn giờ khắc này còn sống thật tốt, sau một khắc, sẽ không chết đi sao?
Phốc...
Mục Vân vừa dứt lời, một tiếng phun máu đột nhiên vang lên.
Cực Tri Doãn lúc đầu đứng bên người Bạt Thiên lão tổ đột nhiên trong tay tai mũi miệng, máu tươi phun ra, cả người, nháy mắt sắc mặt trắng bệch, khí tức hoàn toàn không có, thân thể từ trên cao phía trên, rơi xuống.
Đụng một tiếng vang lên, thân thể Cực Tri Doãn rơi xuống trên mặt đất.
Chính xác mà nói, là thi thể!
Thấy cảnh này, sắc mặt Bạt Thiên lão tổ tái xanh!
Chết rồi.
Chẳng hiểu ra sao, Cực Tri Doãn liền chết bên cạnh mình.
Khiêu khích!
Mục Vân cử động lần này là khiêu khích hắn cực lớn.
Bực này khiêu khích, quả thực khó mà chịu được.
Cả người toàn thân trên dưới Bạt Thiên lão tổ khí thế bắt đầu bốc lên, chăm chú bức bách tới Mục Vân.
Chỉ là Cửu Nhi đứng ở trước mặt Mục Vân, lại cản lại toàn bộ bức bách.
Nhưng dùng thực lực Cửu Nhi cũng căn bản không cách nào ngạnh kháng Bạt Thiên lão tổ, dần dần chống đỡ hết nổi.
Thân thể Mục Vân tiếp nhận cảm giác áp bách, lúc này càng run càng mạnh, cho đến cuối cùng, hai chân của hắn bắt đầu run, mặt ngoài thân thể, từng đạo huyết ngân, bất ngờ xuất hiện.
Chỉ là giờ phút này, bất kỳ người nào đứng trong sân cũng không có ai mở miệng.
Bọn hắn căn bản không có bất kỳ tư cách gì, không có bất kỳ năng lực gì mở miệng.
Bạt Thiên lão tổ thực sự quá cường đại.
- Tiểu tử, tính tình ngược lại bướng bỉnh, chỉ là thực lực của ngươi cùng tính tình của ngươi, thế nhưng hoàn toàn không hài hòa.
Bạt Thiên lão tổ hừ một tiếng, mặt ngoài thân thể Mục Vân, mạch máu nổ tung, tiếng phốc phốc phốc phốc, nháy mắt vang lên, cả người Mục Vân nhất thời đổ xuống mặt đất.
- Ha ha, Bạt Thiên, bao nhiêu năm không gặp, ngươi vẫn là bộ dáng này, tính tình nóng nảy, thân phận lão tổ, khi dễ một hậu bối, ngươi thật hạ thủ được.
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một tiếng cười ha ha vang lên, trước mặt Mục Vân, một thân ảnh, bất ngờ xuất hiện.
Trong lúc nhất thời, tất cả áp bách, hoàn toàn tán loạn.
Người tới mái tóc màu đỏ, nhìn như lão giả bảy tám chục tuổi, cả người khí tức cường đại như ẩn như hiện, khuếch tán ở bên ngoài.
- Sư tôn!
Hỏa Lân nhìn người nọ, lại đột nhiên chắp tay nói.
Sư tôn?
Nghe được Hỏa Lân gọi, một ít trưởng lão lớn tuổi trợn mắt hốc mồm.
Toàn bộ bên trong Ngũ Hành tiểu thế giới, có thể làm cho Hỏa Lân gọi là sư tôn, chỉ có một - thái thượng trưởng lão Hỏa Hành sơn Hỏa Vô Mệnh.
Vô Mệnh lão tổ!
Trụ cột Hỏa Hành sơn trước kia, cũng là lão quái vật vài ngàn năm trước.
Nhìn người nọ, đám người chỉ cảm thấy hô hấp đều trở nên dồn dập.
Vô luận là Bạt Thiên lão tổ hay Vô Mệnh lão tổ, hai người này đều là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy bên trong Ngũ Hành tiểu thế giới trước kia.
Địa vị hai người trong toàn bộ Ngũ Hành tiểu thế giới, cũng có thể nói là quần hùng có một không hai.
Bạt Thiên lão tổ nhìn thấy Hỏa Vô Mệnh, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Hỏa Vô Mệnh, ngươi tới, bốn lão quái vật khác cũng nên đến, đều đừng che giấu, ra đi!
- Bạt Thiên, ngươi tính xấu này, vẫn giống như mấy ngàn năm trước.
Nghe đến lời này, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện trước mọi người Thần Mộc tông.
Người này một thân đạo bào màu xanh lục, nhìn rất có vài phần tiên phong đạo cốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận