Vô Thượng Thần Đế

Chương 1009: Ngũ Linh Phong Sát Trận (2

- Ngươi có thể kết trận, ta có thể phá trận, bất quá, thể nghiệm xem Ngũ Linh Phong Sát Trận của ngươi đến cùng lợi hại chỗ nào, cũng thực không tệ.
Khổ Tình Kiếm bất ngờ xuất hiện trong tay Mục Vân, thân ảnh lóe lên, giết ra.
Một tay cầm kiếm, tay kia vỗ ra một chưởng.
Răng rắc một tiếng vang lên, lập tức, một chưởng Mục Vân chụp về đệ tử phía nhất tên.
Thế nhưng trước người đệ tử kia xuất hiện một đạo bình chướng.
Gia hỏa lúc đầu có thể bị hắn một chưởng vỗ chết, lúc này lại bình yên vô sự, chỉ là bình chướng trước người đệ tử kia cũng là xuất hiện một tia vết rách.
Trong nháy mắt Mục Vân sững sờ, bình chướng lần nữa khép lại, tựa hồ trước đó làm bị rách cũng chưa từng xuất hiện.
- Có chút ý tứ!
Mục Vân mỉm cười, Khổ Tình Kiếm nơi tay, một kiếm chém ra.
- Diệt Sinh Thất Kiếm, Ngũ Ấn Sát Sinh!
Một tiếng quát khẽ rơi xuống, Mục Vân nháy mắt bay lên không.
Đinh đinh đinh năm đạo kiếm ấn vang lên, dưới chân Mục Vân giống như giẫm lên năm đạo kiếm ấn, dáng người tiêu sái.
- Cái gọi là trận pháp, nhất định có nhược điểm, Tĩnh Vũ, ngươi ngu xuẩn nhất chính là, sử dụng trận pháp trước mặt Mục Vân ta.
Rít lên một tiếng, năm đạo kiếm ấn của Mục Vân phân biệt hướng phía năm phương hướng lao tới.
Mà cùng lúc đó, dưới chân hắn, tám đầu Hỏa Long, bất ngờ xuất hiện.
Bát Hoang Hỏa Long Ngâm, bộc phát.
Hỏa thế trùng thiên, công kích về phía những hạch tâm đệ kết trận tử.
Nhìn thấy tám đầu Hỏa Long dốc toàn bộ lực lượng, những hạch tâm đệ tử sử dụng thủ đoạn của mỗi người, cuốn vào hết uy lực những Hỏa Long kia.
Thế nhưng cuốn vào bực này, ở trong mắt Mục Vân, lại có thể xưng vụng về.
Muốn dùng lực lượng đám người cứng rắn ngăn cản công kích của hắn, nghĩ quá đơn giản một chút.
Mục Vân cười hắc hắc, tay nâng, Hỏa Long động.
- A!
Ngay tại giờ phút này, một tiếng kêu thê thảm chói tai đột nhiên vang lên.
Phịch một tiếng nổ vang truyền ra, thân ảnh Tĩnh Vũ nổ tung, hóa thành từng mảnh từng mảnh huyết vụ.
Tĩnh Vũ, chết!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người triệt để trợn tròn mắt.
Xảy ra chuyện gì?
Bọn hắn vừa rồi cũng không có thấy rõ ràng, Tĩnh Vũ như thế nào chết?
- Hắn chết rồi, đại trận của các ngươi, cũng nên phá!
Bàn tay Mục Vân hất lên, trong khoảnh khắc, năm đạo kiếm khí lúc đầu ra đời khanh khanh khanh đâm vào lòng đất.
Đâm phía dưới vang lên từng tiếng bạo liệt.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên từ lòng bàn chân đám người.
Từng đạo kiếm khí tản ra bốn phía, tiếng kêu to thê thảm liên tục vang vọng.
Những vòng bảo hộ vừa rồi còn bảo vệ bọn hắn không bị Mục Vân xâm hại, giờ phút này lại thành tồn tại khiến cho bọn hắn tuyệt mệnh, cản lại thân ảnh bọn họ, khiến cho bọn hắn không cách nào xông ra.
Tại sao có thể như vậy!
Mục Vân nhìn những hơn mười người bị kiếm khí càn quét, mặt như băng sương.
Ngũ Linh Phong Sát Trận, nhìn như cường đại, thế nhưng kì thực yếu đuối.
Người chủ trận, có thể phát huy ra lực lượng công kích tất cả mọi người tụ tập, đồng thời cũng có thể nhận lực lượng công kích tất cả mọi người tụ tập.
Vừa rồi Mục Vân đánh ra một thức Bát Hoang Hỏa Long Ngâm, nhìn như tất cả mọi người hóa giải công kích của hắn, trên thực tế chỉ là Tĩnh Vũ một người tiếp nhận mà thôi.
Chỉ là Tĩnh Vũ thực sự quá khinh thường, lại dám làm như thế, hoàn toàn là muốn chết.
Dù nói thế nào, Bát Hoang Hỏa Long Ngâm cũng là tuyệt kỹ Hỏa Hành sơn, Mục Vân tu luyện đến tầng tám, lại thêm uy lực thiên hỏa, người này không chết mới là tà môn.
Mà Mục Vân trước đó hạ năm đạo kiếm ấn, là đang chờ chủ trận nhãn bỏ mình, hắn có thể thuận theo lòng đất rót năm đạo kiếm khí vào trong hộ tráo những đệ tử kia.
Muốn chạy?
Giờ phút này đại trận không bị phá, bọn hắn căn bản chạy không thoát.
Sống sờ sờ thành cá trong chậu.
- Cảm giác thế nào?
Nhìn những đệ tử tử thương hơn phân nửa, còn lại rải rác không đến mười mấy người, Mục Vân mỉm cười.
- Các ngươi phải biết, thời điểm giết đệ tử ngũ đại thế lực liền nên có kết quả này, lại thêm trong những người các ngươi có bao nhiêu xuất thân từ ngũ đại thế lực? Động thủ đối với các sư huynh đệ trước kia của mình, các ngươi thật đúng là hạ thủ được!
- Muốn giết cứ giết, bớt nói nhảm.
- Được đó!
Nghe được lời của một tên đệ tử, Mục Vân xuất ra một kiếm kết liễu tính mệnh hắn.
- Ở trước mặt ta còn giả trang thánh sĩ?
Mục Vân cười ha ha, trong mắt đầy châm chọc.
Cho tới giờ khắc này, trong mắt mấy người khác, toát ra thần sắc sợ hãi.
- Thôi, Ngũ Hành thiên phủ cùng ngũ đại thế lực, không chết không thôi, giữ lại các ngươi, cũng là hại mệnh.
Mục Vân vừa dứt lời, vỗ ra một chưởng.
Phần Thiên Lạc Tinh!
Hoả tinh đầy trời ra đời, một đạo chưởng ấn to lớn từ trên trời giáng xuống.
Trong nháy mắt nhìn thấy chưởng ấn, tâm tình mọi người ở đây như rơi xuống đáy cốc.
Bọn hắn xong đời rồi!
- Đệ tử Ngũ Hành thiên phủ ta là ngươi có thể giết sao?
Ngay tại giờ phút này, một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên.
Thời khắc tiếng hừ lạnh rơi xuống, một bóng người, xuất hiện.
Hỏa chưởng rơi xuống đầy trời trong khoảnh khắc bị một gió lốc cuốn lên, ầm vang nổ tung phía trên bong bóng, như một thiên thạch rơi xuống trong bầu trời đêm, tiếng chấn động khiến cho toàn bộ bong bóng đều run rẩy.
- Ngọc Minh sư huynh!
Nhìn thấy bong bóng nổ tung, đông đảo đệ tử nhất thời hô to.
- Ngươi, rốt cục đi ra rồi!
Nhìn thấy người vừa xuất thủ, Mục Vân khẽ cười nói.
Một thân trường sam, trên mặt mang mấy phần lười biếng, mấy phần không kiên nhẫn, mấy phần tức giận.
Người này cho người ta cảm giác quả nhiên quái dị, nhìn qua tựa hồ rất gấp, nội tâm tựa hồ không có hứng thú đối với hết thảy sự vật, thậm chí ngay cả đứng đều cảm giác rất bất đắc dĩ.
- Ngươi chính là Mục Vân?
Ngũ Hành Ngọc Minh nhìn Mục Vân, mày nhăn lại nói:
- Phiền phức, thật sự phiền phức, nói cho Lộ Viễn, gặp ngươi thì về bẩm báo ta, tiểu tử này không nghe ta, tám thành là chết rồi.
Ngũ Hành Ngọc Minh im lặng.
- Quả nhiên là phiền chết người, yên lặng dung hợp Phong Nguyên, cũng không thể toại nguyện, Mục Vân, thiên tài giống như ngươi, Ngũ Hành thiên phủ ta cực lực yêu thích, chỉ cần ngươi nguyện ý đáp ứng tiến vào bên trong Ngũ Hành thiên phủ ta, ta có thể thả ngươi một mạng.
Ngũ Hành Ngọc Minh nói chuyện, thủy chung mang theo một bộ dáng vẻ không kiên nhẫn.
Mục Vân thật đúng cảm giác buồn cười, tam đại đệ tử thiên tài Ngũ Hành thiên phủ, hắn gặp hai cái, một cái có cá tính hơn một cái.
Quả nhiên không biết, Ngũ Hành Động Thiên kia là nhân vật bậc nào!
- Ngươi và ta, không cần lời khách sáo dạng này?
Mục Vân giờ phút này đáp lại.
- Đúng là không cần sử dụng!
Ngũ Hành Ngọc Minh nhìn thi thể đầy đất, áo não nói:
- Biết sớm như vậy thì nên ở tại chỗ chờ ngươi, để ngươi cùng thi thể Hỏa Vận Thần, Hỏa Hoằng Thành hai người kia một khối, để đệ tử Hỏa Hành sơn các ngươi giúp ngươi mang về.
Nghe đến lời này, bàn tay Mục Vân rung động.
- Giết người, rất vui vẻ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận