Vô Thượng Thần Đế

Chương 3579: Hỗn chiến (1)

Tùy tùng đệ tử nhiều nhất, chính là của Dương Đỉnh Thiên.
Không hổ là người xuất thân của Cửu Đỉnh thương nghiệp, tràng diện thật lớn, đệ tử tùy tùng phía sau bảy tám người, còn có hai nữ tử Cửu Vĩ Miêu xinh đẹp hầu hạ.
Thấy Mục Vân xuất hiện, Dương Đỉnh Thiên cười rộ lên:
- Ôi chao, lão bằng hữu đến rồi, ha...
Hắn đi tới, chào hỏi Mục Vân.
Mục Vân lạnh lùng cười, nhưng nếu người khác chủ động chào hỏi, cũng không thể không lên tiếng.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Dương Đỉnh Thiên phi thường nhiệt tình, không chỉ bắt tay hắn, còn vững vàng ôm hắn một cái, nói:
- Mục Vân, đã lâu không gặp, trước kia chúng ta có nhiều hiểu lầm, lão ca ta xin lỗi ngươi, xin ngươi đừng trách.
Nghe vậy, Mục Vân ngây ngẩn cả người, không ngờ Dương Đỉnh Thiên lại xin lỗi.
Sau đó hắn nhanh chóng phản ứng lại, Dương Đỉnh Thiên đây là đang mượn sức hắn, chỉ là kế tạm thời, Dương Đỉnh Thiên khẳng định gặp phải phiền toái, hiện tại muốn cùng hắn kết minh, cùng nhau chống lại nguy cục.
Mục Vân nhìn xung quanh bốn phía, nhìn thấy từng khuôn mặt như hổ rình mồi, đương nhiên cũng có thiện ý, thiện ý duy nhất, chính là nụ cười của Lý Ngạo Tuyết.
Nha đầu Lý Ngạo Tuyết cũng ở đây, bên người có một nữ tử áo đen có khí tức cường đại đi theo, không biết là ai.
Nhìn thấy ánh mắt Mục Vân, Lý Ngạo Tuyết còn hướng hắn phun lưỡi, bất quá không nói chuyện với hắn, tựa hồ bất tiện.
- Dương đại nhân, chuyện trước kia, trước tiên không nói, chúng ta trễ một chút lại nói chuyện, ta đi gặp bằng hữu của ta.
Mục Vân bất động thanh sắc, kéo dài khoảng cách với Dương Đỉnh Thiên, sau đó đi tới bên cạnh Lý Ngạo Tuyết.
Lý Ngạo Tuyết nhìn thấy hắn tới, kinh hỉ vạn phần, kéo cánh tay hắn.
- Ngạo Tuyết, nữ hài tử kéo kéo lôi lôi, thành thể thống gì.
Một tiếng quát khẽ vang lên.
- Vâng, Tam sư tỷ.
Lý Ngạo Tuyết bĩu môi, đành phải buông tay ra.
Tam sư tỷ mà nàng nói, chính là nữ tử áo đen đứng bên cạnh nàng.
Nữ tử này một thân quần áo màu đen, bộ dạng xinh đẹp động lòng người, nhưng đôi mắt lạnh lùng, có vẻ không gần nhân tình.
- Đây là Tam sư tỷ của ta, nàng tên là Lâm Tuyệt Nguyệt.
Lý Ngạo Tuyết thấp giọng nói.
- Thì ra là Lâm Tuyệt Nguyệt Lâm cô nương, hân hạnh, hân hạnh.
Mục Vân chắp tay, Lâm Tuyệt Nguyệt này, hắn cũng nghe thấy.
Ở Ngọc Thiềm Trai, có tứ đại chân truyền đệ tử, được xưng là ‘Phi kiếm tuyệt ngạo’, thứ nhất Chu Phi Tuyun, Mục Vân đã gặp qua, Lý Ngạo Tuyết thứ tư, quan hệ không nhỏ với hắn.
Mà Lâm Tuyệt Nguyệt này, trong ‘Phi kiếm tuyệt ngạo’, bài danh thứ ba, am hiểu một độc dược.
Ngọc Thiềm Trai là luyện dược chính tông, mà kiếm của Lâm Tuyệt Nguyệt đi đầu ở con đường độc dược, vong hồn chết dưới độc kiếm của nàng, không thể đếm xuể.
- Mục Vân, ngươi cách xa một chút cho ta, Ngọc Thiềm Trai chúng ta không hoan nghênh ngươi.
Lâm Tuyệt Nguyệt lạnh lùng nhìn Mục Vân, ngữ khí phi thường nghiêm khắc.
Thần sắc Mục Vân cứng ngắc, ngược lại không thể tưởng tượng được Lâm Tuyệt Nguyệt vừa gặp mặt đã trở mặt, hoàn toàn không nói tình cảm.
Lý Ngạo Tuyết nói.
- Tam sư tỷ, hắn là bằng hữu của ta...
- Ngươi câm miệng lại cho ta.
Lâm Tuyệt Nguyệt trừng mắt nhìn Lý Ngạo Tuyết một cái, nói:
- Ngươi một tiểu nha đầu, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, ngươi còn không biết giang hồ hiểm ác.
Mục Vân nói.
- Lâm cô nương, không biết có chỗ nào đắc tội...
Lâm Tuyệt Nguyệt lạnh lùng nói:
- Ngươi từ trên tay Ngạo Tuyết, rốt cuộc lừa đi bao nhiêu thứ. Trong lòng ngươi biết rõ, tóm lại, Ngọc Thiềm Trai chúng ta không hoan nghênh ngươi, mời ngươi rời đi.
Mục Vân ho khan một trận, nhưng ngẫm lại mình vụng trộm luyện Thất Kiếp Trảm Long Quyết, đích xác có chút chột dạ, hắn cũng không dám nói thêm gì nữa, đành phải rời đi xa một chút.
Lý Ngạo Tuyết ném tới một ánh mắt áy náy.
Mục Vân bất đắc dĩ cười khổ, cũng không tiện nói gì nữa.
Lực chú ý của hắn đem một lần nữa đặt ở trong phòng, phát hiện thú thủ hộ đứng ở trung tâm phòng, cũng là dùng kiếm, chuẩn xác mà nói, tên là Kiếm Hào, là tồn tại vượt qua kiếm nô, kiếm ma.
Kiếm Hào lưng đeo một thanh cự kiếm, thân hình to con, khuôn mặt cương nghị, hoàn toàn chính là bộ dáng người, ánh mắt của hắn, nhìn xung quanh toàn trường, từ từ nói:
- Chư vị, thương lượng xong chưa, ai đi ra khiêu chiến ta.
Kiếm hào này, cư nhiên còn có thể mở miệng nói chuyện.
- Ta lại nói một lần nữa, phần thưởng chỉ có một phần, sau khi có người khiêu chiến thành công, người khiêu chiến tiếp theo, cho dù thắng, cũng sẽ không có phần thưởng nữa.
Nghe kiếm hào nói, Mục Vân nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách nơi này một đống người, đều đang giằng co, thì ra, mọi người còn chưa quyết định ai là người khiêu chiến đầu tiên.
Phải biết rằng, phần thưởng chỉ có một phần, người khiêu chiến tiếp theo, cho dù thắng nữa, cũng không có phần thưởng.
Mà nhìn bộ dáng trịnh trọng như thế của Kiếm Hào, phần phần thưởng này, khẳng định phi thường phong phú.
- Mục Vân, ngươi nhất định phải đoạt được tư cách khiêu chiến, phần thưởng lần này, rất có thể có sự tồn tại của Huyền Băng Thủy.
Tiếng Quy Nhất vang lên.
Trong lòng Mục Vân khẽ động, Huyền Băng Thủy là linh vật khôi phục linh khí cho Ngũ Long Luân, tuy rằng lấy được Huyền Băng Thủy, linh khí Ngũ Long Luân khôi phục, Quy Nhất cắn nuốt xuống, thực lực cũng có thể khôi phục không ít.
Đến lúc đó, nói không chừng có thể tiến thêm một bước khai quật ra bí mật của Chư Thần Đồ Quyển.
Chẳng qua, nhìn xung quanh ánh mắt như hổ rình mồi, Mục Vân biết, muốn lấy được tư cách khiêu chiến, không phải chuyện dễ dàng.
- Tư cách khiêu chiến, thuộc về ta.
Lúc này, một tiếng nói vang lên.
Mở lời là một viên nhân cao tám thước, chính là tướng lĩnh Thái Thản Cự Viên tộc, Thái Man Tử.
Hắn tiến lên, lạnh lùng nhìn bốn phía, nói:
- Các ngươi ai không phục, đi ra đánh một trận với ta.
Hắn nói chuyện rất cuồng ngạo, hắn đích xác cũng có tư cách cuồng ngạo, bởi vì, hắn là cao thủ Thánh Nhân đại vị cảnh, một thân man lực, đủ để lay động thiên địa, cực kỳ cường hãn.
- Man Tử, không thể lỗ mãng.
Long Nham trừng hắn một cái, đập đập cây trượng, có chút tức giận, phải biết rằng súng bắn chim đầu đàn, Thái Man Tử kiêu ngạo như vậy, nhất định sẽ trở thành mục tiêu của mọi người, mà người ở đây, không có ai là hạng người bình thường.
- Đánh nhau là không giải quyết được vấn đề.
Dương Đỉnh Thiên đứng dậy.
Người khác ít nhất là hai người một đội, hắn chỉ có một mình, bên người đều là một ít đệ tử tùy tùng, không giúp được gì, cho nên, hắn cũng không muốn thật sự giao thủ, vạn nhất xảy ra chuyện gì, không ai chiếu cố, rất phiền toái.
- Không dựa vào đánh nhau, vậy dựa vào cái gì?
Thái Man Tử nắm chặt nắm đấm, xương cốt rắc rắc:
- Trước kia đều dựa vào đánh nhau, lần này cũng không ngoại lệ, chúng ta luận võ thủ thắng.
Dương Đỉnh Thiên nói:
- Trước kia dựa vào luận võ thủ thắng, còn chưa bắt đầu khiêu chiến, chúng ta cũng đã chết thương thảm trọng, thật sự được nhiều hơn mất, chúng ta nên nghĩ biện pháp khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận