Vô Thượng Thần Đế

Chương 2014: Chẳng lẽ là nàng?

- Thiên Quân Vũ, ngươi không trung thực.
Ngay hiện tại, Khúc Nhất Minh đột nhiên mở lời, bên trong ngữ khí mang theo một tia lãnh đạm.
- Không dám, không dám, Khúc công tử, những cống phẩm cung cấp này, toàn bộ dựa theo yêu cầu mà Cửu Tiên các nói tới chuẩn bị, chỉ nhiều chứ không ít!
Thiên Quân Vũ khẩn trương đáp.
Nhìn thấy bộ dáng Thiên Quân Vũ, Mục Vân cũng cười khổ.
Để một cường giả cảnh giới Kim Tiên diễn kịch với một tiểu tử cảnh giới Chân Tiên tại nơi này, thật đúng là làm khổ Thiên Quân Vũ.
- Thật sao? Ta nghe nói, Bích Lạc hoàng tuyền tông vì bù đắp các ngươi dời xa Nam Cực chi địa, bồi thường cho Thiên Kiếm lâu các ngươi năm kiện hồn giai Tiên khí, thế nhưng trong này thế nhưng chỉ có hai kiện.
Nghe đến lời này, Thiên Quân Vũ sững sờ.
Trong lòng Mục Vân lại xuất hiện một tia tức giận.
Khúc Nhất Minh có ý rất rõ ràng.
Bên trong Thiên Kiếm lâu có năm kiện hồn giai Tiên khí, hẳn là cung cấp cho bọn hắn toàn bộ.
Rất quá đáng.
Mục Vân nhịn không được muốn mở miệng.
Nhưng Diệp Tuyết Kỳ ở một bên kéo hắn lại, lắc đầu.
Nghe đến lời này, Thiên Quân Vũ vỗ đầu một cái, cười khổ nói:
- Thật có lỗi, thật có lỗi, Khúc công tử, bỉ nhân lần đầu đến Cửu Tiên các, trong lòng quả thực khẩn trương, đưa thiếu một mai không gian tiên giới, tam kiện hồn giai Tiên khí khác, còn có một chút đan dược, Tiên khí, đều ở nơi này.
Thiên Quân Vũ nói, lần nữa lấy ra một mai không gian tiên giới.
Nghe đến lời này, Khúc Nhất Minh nhìn Liễu Hà ở một bên, cười một tiếng, tiếp nhận không gian tiên giới kia.
- Hảo, những vật này, kiểm tra xong, xác nhận không sai, danh sách đều lưu lại, đến thời điểm đó sẽ có trưởng lão Cửu Tiên Các đi tới Thiên Kiếm lâu các ngươi tiến hành khảo sát, trở về chờ đợi tin tức là được.
Khúc Nhất Minh nói, phất phất tay, một mai không gian tiên giới kia trở lại trong ống tay áo của mình, cũng không có đặt chung với cái trước đó ở một chỗ.
Thấy cảnh này, khóe mắt Mục Vân mang theo một tia lạnh lùng.
Chuyện tham chút lợi lộc, Mục Vân có chứng kiến, thế nhưng tham chiếm tiện nghi lớn giống như Khúc Nhất Minh, hắn lại không biết.
Tam kiện hồn giai Tiên khí, hắn một người nuốt vào.
Quá mức!
- Đã như vậy, chúng ta cáo từ.
Thiên Quân Vũ hiện tại chắp tay, mặt mỉm cười, mang theo đám người muốn rời đi nơi đây.
- Chậm đã.
Mục Vân lại đột nhiên mở miệng.
- Mục Vân!
Diệp Tuyết Kỳ nghe đến lời này, giữ chặt Mục Vân, quát khẽ một tiếng.
Biết gia hỏa này sẽ không cam tâm tình nguyện.
Vừa rồi dặn dò hắn, hiện tại đã quên.
- Mục Vân?
Khúc Nhất Minh nghe được tiếng gọi, xoay người lại, hai mắt chằm chằm vào người Mục Vân.
Một thân trường sam, thân cao chừng một thước tám, nhìn thân hình cũng không phải quá tráng kiện, có thể nói có chút gầy gò, một gương mặt, nhìn thanh tú sạch sẽ, ngũ quan kết hợp lại cũng xem như soái khí.
Nhưng một luồng tóc dài hiện lên ở trước trán, nhìn qua, lại mang theo một tia tà mị.
Nhưng nhìn dung mạo, thanh tú soái khí, càng thiên hướng về tiểu bạch kiểm.
Thế nhưng nhìn khí tức, lại không có bất kỳ đặc điểm gì.
Đã không có bá khí của cường giả, cũng không có loại cá tính thể nghiệm đặc hữu.
- Ngươi gọi Mục Vân?
Khúc Nhất Minh nhìn Mục Vân, chậm rãi nói:
- Nga, ta biết, ngươi chính là Thiên Thánh tư chất Mục Vân kia? Không phải Thiên Thánh tư chất sao? Thế nào hiện nay mới là cảnh giới cửu phẩm Huyền Tiên.
Khúc Nhất Minh nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo một tia thẩm tra.
Nhưng trong lòng nghi hoặc không thôi.
Tiểu sư muội nhắc tới phu quân, có phải là người này hay không?
Khúc Nhất Minh không khỏi hơi kinh ngạc.
Nếu như là gia hỏa này, nhìn qua, tựa hồ hơi có vẻ bình thản một ít.
Trong lòng Mục Vân hiện tại thì nghĩ không phải những thứ này, mà là trước mắt người nhìn hắn, mang theo một tia thẩm đạc, càng có sát cơ.
Nghĩ đến Vương Tâm Nhã, trong lòng Mục Vân hơi có chút sáng tỏ.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Nhìn Mục Vân, Khúc Nhất Minh ngạo nghễ hỏi.
Đối với Mục Vân, hắn có tư cách ngạo nghễ.
Hắn chính là thiên chi kiêu tử của Cửu Tiên các, tương lai là nhân vật tay cầm quyền cao, Mục Vân bất quá là đệ tử Thiên Kiếm lâu, hiện tại, còn không phải muốn liếm láp mặt để cầu hắn.
Đây là tự ngạo tới từ đáy lòng.
- Cửu Tiên các quy định, nộp lên trên cống phẩm là hai kiện hồn giai Tiên khí, ngươi vì cái gì tự mình thu lấy ba kiện?
Mục Vân lạnh lùng nói.
- Ngươi xú tiểu tử này.
Nghe đến lời này, Liễu Hà lại đi về phía trước, nhìn Mục Vân, quát:
- Ngươi biết đang nói chuyện với ai không?
- Vị này thế nhưng là nghĩa tử của chủ đại nhân, Khúc Nhất Minh khúc sư huynh, tương lai ít nhất là hạch tâm trưởng lão của Cửu Tiên các, ngươi nói như vậy, mắt ngươi mù.
- Nghĩa tử của các chủ Cửu Tiên các, rất lợi hại phải không?
- Ngươi cho rằng thế nào?
Liễu Hà quát:
- Khúc sư huynh vô luận là kiếm đạo, hay là âm luật, toàn bộ đều là thiên tài, thậm chí tu vi bên trên âm luật, cũng chỉ có Vương Tâm Nhã sư muội có thể đánh đồng cùng hắn, ngược lại là ngươi, là cái thá gì?
- âm luật?
Mục Vân lại cười nhạo nói:
- âm luật, là cái thá gì? Chí ít trong mắt ta, âm luật của hắn không bằng chó má.
Nghe lời này, Diệp Tuyết Kỳ cười khổ.
Nàng cũng không biết Mục Vân mới vừa rồi còn rất tốt, hiện tại thế nào tức giận như thế.
Vương Tâm Nhã, cái tên này, nghe qua có phần quen thuộc.
- Hảo tiểu tử, chỉ là Huyền Tiên, còn không có tư phách lối ở trước mặt ta đâu.
Khúc Nhất Minh nhịn không được hừ một tiếng nói:
- Ngươi đã nói âm luật không được, ta để ngươi biết, âm luật công kích cường đại.
Khúc Nhất Minh vừa dứt lời, trong tay bắn ra một chỉ, vừa muốn ngưng tụ công kích, một tiếng nói lại vang lên.
- Sư huynh chậm đã.
Ngay hiện tại bên ngoài đại điện, một tiếng hô to đột nhiên vang lên.
Một bóng người xinh đẹp chậm rãi đi vào.
Người tới một thân váy ngắn màu trắng, chân đạp giày cao màu trắng, trên thân khoác một kiện áo sơmi màu lam bó sát người, hiện ra đường cong trên dưới hoàn mỹ.
Nhất là một đôi chân thon dài dưới váy ngắn màu trắng kia, duyên dáng yêu kiều, rất xinh đẹp.
Mà quan trọng nhất là, nhìn qua, có thể phát hiện, gương mặt người này, nhìn, ngũ quan mở ra, mỗi một cái đều rất hoàn mỹ, kết hợp lại, càng hoàn mỹ.
Mà làm cho người rõ ràng cảm giác được nhất, là khí chất.
Người này vừa xuất hiện, cho người cảm giác rất thanh thuần.
Loại khí tức thuần khiết kia thậm chí khiến cho người cảm giác như gió xuân.
- Vương sư muội.
Nhìn người tới, Khúc Nhất Minh dừng tay, ba bước làm hai bước, kém chút áp sát vào trên người nữ tử kia.
Mà nhìn người nọ, Diệp Tuyết Kỳ đột nhiên nghĩ đến.
Vương Tâm Nhã.
Một trong ba vị thê tử của Mục Vân tựa hồ có một người gọi Vương Tâm Nhã.
Chẳng lẽ là nàng?
Diệp Tuyết Kỳ lần nữa nhìn về phía Mục Vân, lại phát hiện, Mục Vân hiện tại biểu hiện bình tĩnh khác hẳn với bình thường, vừa rồi tức giận, tựa hồ đã biến mất vô tung vô ảnh.
- Sư huynh, ta vốn muốn hỏi ngươi một vài vấn đề, thế nhưng nghe được có người dõng dạc, lại còn nói âm đạo, căn bản vô dụng, ngược lại rất thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận