Vô Thượng Thần Đế

Chương 1807: Một Hống Ra Uy (2)

- Ăn nói bừa bãi.
Mục Vân quát:
- Mặc dù quan hệ giữa ta và Tần Thiên Vũ, Phong Nhược Tình hai người cũng không tốt, thế nhưng cũng không đến nỗi giết bọn hắn, còn về Kim Tiên Lệnh, chẳng lẽ không phải Tịch Yểm Nguyệt cùng Đấu Lạc Thiên ngươi lấy được sao?
Mục Vân tự nhiên sẽ không giội nước bẩn lên trên người mình.
Điểm này, hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận.
- Ngươi không thừa nhận cũng không sao, kết quả như thế nào, chúng ta xem xét sẽ biết.
Tịch Yểm Nguyệt cũng lười nói nhảm với Mục Vân, vừa dứt lời, giết ra.
Thấy cảnh này, trong đôi mắt Mục Vân đầy ý lạnh.
Năm người đều là cảnh giới nhị phẩm Thiên Tiên, mà Tịch Yểm Nguyệt cùng Đấu Lạc Thiên hai người là đệ tử ngay cả Dịch Dữ Chi đều không e ngại.
Lại thêm Dịch Tiểu Vũ và Vương Nghiên hai người, vốn là đệ tử thủ hạ của Dịch Dữ Chi, hai người phối hợp không có kẽ hở.
Kha Trấn thì lại càng không cần phải nói, vừa rồi Cửu Ấn Điệp Sát Hống chỉ chấn choáng gia hỏa này một lát đã bị hắn kịp phản ứng.
Năm người này, không có một người nào là hắn hiện tại có thể chém giết.
Càng không cần phải nói, năm người liên thủ.
- Ta nhìn tiểu tử này chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, chớ nói nhảm với hắn, làm thịt là được.
Kha Trấn nhìn Mục Vân với ánh mắt đầy tức giận, gia hỏa này giết Liễu Nhược Trần, sao hắn bàn giao cho Dạ Như Huyết.
Điểm này mới là điều hắn lo lắng nhất.
Chỉ có làm thịt Mục Vân, Kim Tiên Lệnh vào tay mới có thể bàn giao cho Dạ Như Huyết sư huynh.
Kha Trấn thầm nghĩ, hạ thủ cũng càng lúc càng nhanh, thủ đoạn công kích trong tay gia tăng mấy lần.
Cảm giác được mấy người công kích càng lúc càng nhanh, áp lực Mục Vân chịu cũng càng lúc càng lớn.
- Liệt Viêm Phân Phi.
- Minh Ngục Chi Trảm.
- Viêm Minh Thiên Kiếm Trảm.
Một kiếm thắng qua một kiếm, toàn thân cao thấp Mục Vân hiện tại đã xuất hiện từng đường vết thương.
Bị thua, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Cảnh giới Thiên Tiên, mỗi một phẩm chênh lệch có thể xưng rạch trời, lại càng không cần phải nói, năm người này chính là tinh anh trong tinh anh, liên thủ lại, Mục Vân nào là đối thủ.
Thấy cảnh này, Mục Vân lộ ra nụ cười khổ.
Dưới tình huống bực này, bị thua là sớm hay muộn.
- Hắn sắp không kiên trì được, chúng ta lên!
Ngay lúc này, Kha Trấn vọt thẳng tới Mục Vân.
- Lạc Anh kiếm!
Kiếm ra, mặt ngoài thân thể Kha Trấn xuất hiện từng đường ánh sáng, kiếm khí ngưng tụ, hoa rụng rực rỡ, sát khí tản ra bốn phía.
- Trảm!
Mà cùng lúc đó, Dịch Tiểu Vũ cũng tiến lên, chém ra một kiếm.
Vương Nghiên, Tịch Yểm Nguyệt, Đấu Lạc Thiên ba người cũng xông tới.
Năm người hình thành khí thế sát phạt, khí thế thao thiên.
Mục Vân uốn lượn lưu chuyển trong năm người, bước chân đi bộ nhàn nhã cũng dần dần chịu áp chế, không cách nào phản kích.
- Cửu U Chỉ!
Năm ngón tay bắn ra, lực lượng tiết ra, hưu hưu hưu tiếng xé gió vang lên, lao thẳng tới Kha Trấn trước người.
Liên tục giao thủ, Kha Trấn biết công kích này của Mục Vân mạnh mẽ cỡ nào, không dám trì hoãn, lui lại.
Bức lui một người, bốn người khác lại vọt lên.
Phốc...
Một vết kiếm trảm lên phía sau Mục Vân, máu tươi như dòng nước chảy ra.
Thế xông của Mục Vân bị ngăn cản cản.
- Hắn không được!
Thấy cảnh này, những người khác mở miệng quát.
- Giết!
Năm người làm thành một đoàn, hướng thẳng đến Mục Vân.
- Muốn chết, thành toàn các ngươi!
Mục Vân nhìn thấy đám người vây công mà đến, gầm nhẹ nói.
- Tiểu Thất!
- Cha!
- Cùng cha phối hợp một lần, như thế nào?
- Tốt tốt!
Tiểu Thất vui mừng khôn xiết vỗ tay bảo hay bên trong Tru Tiên Đồ.
- Tốt!
Mục Vân mỉm cười, tiến lên.
- Cửu Ấn Điệp Sát Hống!
Quát khẽ một tiếng, há miệng thật to.
Ngao...
Trong khoảnh khắc, dùng Mục Vân làm trung tâm, một tiếng long ngâm truyền vang ra.
Tiếng rống này mang theo tiếng gầm gừ để người phát lạnh trong lòng.
Lập tức, bên trong toàn bộ Hắc Thiết thành trì truyền đến từng tiếng vang để người đinh tai nhức óc.
Tất cả mọi người đang giao chiến đều ngừng lại.
Mà năm người Kha Trấn ở trung ương càng chật vật vọt ngược về sau, phun ra một ngụm máu tươi.
Năm người cảm giác màng nhĩ bị chấn điếc, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.
Một tiếng gào thét cơ hồ muốn mạng của bọn hắn.
Mục Vân cũng khiếp sợ nhìn một màn trước mặt.
Hắn biết, chiêu vừa rồi là mình lợi dụng uy năng của Cửu Ấn Điệp Sát Hống chỉ có một thành uy lực, lực lượng mạnh mẽ chân chính là ở chỗ Tiểu Thất.
- Cha, thế nào, hài lòng không?
- Lợi hại!
Mục Vân chỉ cảm thấy khí tức quẫn bách mới vừa rồi bị áp chế triệt để tiêu tán, thả ra một hơi rất thư sướng.
Nghe đến lời này, Tiểu Thất ha ha ha cười to, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Mà giờ khắc này trên bầu trời, Trần Dư, Diệp Vô Tình, Giang Diễm, Dịch Dữ Chi bốn người giao chiến cũng ngừng tay.
Bọn hắn giao thủ, lực lượng mặc dù bá đạo, thế nhưng lại bị một tiếng rống của Mục Vân đánh gãy.
Rơi xuống, ánh mắt mọi người quỷ dị nhìn Mục Vân.
Một tiếng rống vừa rồi bộc phát ra uy lực thực sự quá mạnh mẽ.
Chỉ là một võ giả cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên làm sao có thể bộc phát ra thực lực mạnh mẽ như thế?
Đây quả thực không thể tưởng tượng.
Tràng diện trong lúc nhất thời trở nên có phần lúng túng.
Dịch Dữ Chi cùng Trần Dư, nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo kinh ngạc.
Gia hỏa này thật chỉ là cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên?
- Khá lắm, còn ẩn tàng chiêu này, ha ha...
Diệp Vô Tình lại vui vẻ cười ha hả.
Trong mắt hắn, Mục Vân có thể bộc phát ra uy lực trình độ như thế, quả thực không thể tưởng tượng.
- Ta...
- Được rồi, không cần phải nói, chúng ta đáp ứng ngươi thủ hộ nửa canh giờ, hiện tại xem ra, ngươi không có xuất thủ, chúng ta không thể nào làm được, điều kiện, giảm đi một nửa đi!
Diệp Vô Tình cởi mở nói:
- Ta cũng không nghĩ tới, bên trong Thiên Kiếm lâu thế mà xuất hiện gia hỏa lợi hại như ngươi.
Mục Vân cười khổ.
Hiện tại tựa hồ không phải thời điểm nói đùa đâu.
- Trần sư huynh, chúng ta...
Dịch Dữ Chi thấy cảnh này, tự nhiên tức giận bất bình.
Một Mục Vân chỉ là nhất phẩm Thiên Tiên thế mà ngăn cản mấy đệ tử cảnh giới nhị phẩm Thiên Tiên tinh anh của Tam Cực Thiên Minh.
Đây quả thực để người khó tin.
Nhưng khó tin đâu chỉ ở điểm này.
Cứ như vậy, bọn hắn như thế nào đột phá?
Diệp Vô Tình và Giang Diễm phí hết tâm tư thủ hộ tháp cao, đủ để chứng minh, trong tháp cao tuyệt đối có bí mật.
- Mặc kệ những này, chúng ta giết.
Dịch Dữ Chi quát to:
- Mục Vân này, ta tới đối phó.
- Đừng xúc động!
Trần Dư mở miệng ngăn lại nói:
- Giang Diễm và Diệp Vô Tình hai người đều là cảnh giới tam phẩm Thiên Tiên, không phải võ giả cảnh giới bình thường có thể đối phó, bọn hắn ở chỗ này, chúng ta rất khó đột phá.
- Chẳng lẽ cứ nhìn?
Dịch Dữ Chi lo lắng hỏi.
- Dĩ nhiên không phải.
Nghe đến lời này, Trần Dư nhìn phương xa, lẩm bẩm.
- Tên kia, nên đến rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận