Vô Thượng Thần Đế

Chương 2195: Bạo Viêm Dẫn Thiên Thương Quyết

Danh tự võ kỹ bất ngờ xuất hiện.
- Bạo Viêm Dẫn Thiên Thương Quyết.
Trong đầu Mục Vân hiện ra một thương quyết.
- Đủ ý tứ, Quy Nhất, biết ta có một cây Trường Hồng Quán Nhật Thương, liền cho ta một môn thương quyết!
Mục Vân cười hắc hắc nói.
Kiếp trước, hắn là một Tiên Vương, sư tôn Diệt Thiên Viêm, đệ nhất kiếm khách Tiên giới.
Thế nhưng hắn là người có kiếm thuật kém nhất bên trong ba đệ tử đắc ý của sư tôn.
Một thế này, nhặt kiếm lên, tu luyện từ đầu, thời gian mài ra một thiên tài kiếm thuật.
Mà kiếp trước, binh khí hắn sử dụng chủ yếu chính là thương.
Kiếm chỉ là lựa chọn thứ hai.
- Ít nói lời vô ích, ta nhìn ngươi bây giờ đề cao thực lực quá chậm, chờ ngươi giúp ta tìm một ít vật liệu mang theo khí tức hồng hoang, ngươi đến bây giờ đều kết thúc không thành, cho nên muốn giúp ngươi tăng thực lực lên.
- Nếu không, dựa vào tốc độ tu hành như rùa của ngươi, lúc nào có thể giúp ta tìm tới chí bảo ẩn chưa khí tức hồng hoang, để ta khôi phục lại?
Quy Nhất nói, hừ hừ nói:
- Tiểu tử ngươi, hiện tại đưa cho ngươi những vũ kỹ này, đều chỉ là tầng thứ thấp nhất thôi, chờ ngươi về sau cảnh giới đề cao, đồ tốt ở phía sau, mà bên trong Tru Tiên Đồ, còn có rất nhiều chỗ bí ẩn, ngươi bây giờ hiểu biết bất quá là chín trâu mất sợi lông mà thôi, chờ ngươi chân chính biết nó là cái gì, ngươi mới sẽ...
- Ngươi nói cho ta chẳng phải được.
Mục Vân lần nữa cười nói:
- Cái tên Tru Tiên Đồ cũng chỉ là do người Tiên giới đặt, danh tự chân chính là cái gì? Theo như lời ngươi nói là đệ nhất Thần Đế kia cũng vẻn vẹn đạt được mà thôi, cũng không phải hắn sinh ra.
- Ngươi lôi kéo ta?
Quy Nhất cắt một tiếng nói:
- Ngươi gấp cái gì, sớm muộn gì ngươi sẽ biết.
- ...
Có thể móc ra một môn Bạo Viêm Dẫn Thiên Thương Quyết từ trong tay Quy Nhất đã rất khó, Mục Vân cũng không thèm phí lời với hắn.
Bừng tỉnh từ bên trong Tru Tiên Đồ, Vương Tâm Nhã hiện tại vẫn đang đánh đàn, tiếng Thiên âm Loa nhàn nhạt truyền ra, nàng tựa hồ đang lĩnh ngộ âm tu chi đạo thuộc về mình.
Âm tu võ giả có Thiên âm Loa, tương lai nhất định là cự phách một phương, Mục Vân cũng không lo lắng Tâm nhi xảy ra vấn đề gì.
Theo thời gian tăng lên, thực lực Tâm nhi nhất định đến cấp độ đỉnh tiêm Tiên.
Vung tay lên, một cây trường thương xuất hiện trong tay Mục Vân.
Trường Hồng Quán Nhật Thương.
Thương này do một vị luyện khí sư tiếng tăm lừng lẫy Tiên giới chế tạo, dùng cửu thiên minh thiết, lai lịch bất phàm.
Chạm đến trường thương, trong lòng Mục Vân dâng lên một cỗ hồi ức. Năm đó, thương từng này bồi bạn hắn một đoạn thời gian, những cảnh kia vẫn mồn một trước mắt.
Chỉ là, cảnh còn người mất, thương vẫn còn, thế nhưng rất nhiều cố nhân ngày xưa lại không gặp được.
Tâm cảnh của Mục Vân lúc này cũng phát sinh biến hóa.
- Lúc nào xuân đau thu buồn rồi?
Một tiếng nói đánh gãy Mục Vân suy nghĩ.
Vương Tâm Nhã đứng dậy, nhìn Mục Vân, nói:
- Ta nghe được hô hấp chàng biến hóa, cảm giác được trong lòng chàng có tâm sự.
- Xuân đau thu buồn? Hiện tại không có thời gian, ta nhìn thấy chuôi thương này, nên nghĩ đến cố nhân.
Vương Tâm Nhã lạnh nhạt nói:
- Chàng bây giờ đang từng bước tới gần đỉnh cao của ngày xưa, sắp rồi...
- Ừm! Sắp rồi!
Mục Vân nhẹ gật đầu.
Mặc kệ phía địch nhân trước đến cùng cường đại cỡ nào, một thế này, hắn đi đến một bước này, nên đối mặt, cuối cùng phải tới.
- Chàng cũng đã đáp ứng ta, không cho phép tái sử dụng Đại Tác Mệnh Thuật.
Vương Tâm Nhã chân thành nói:
- Ta nghe Dao nhi tỷ tỷ nó, chàng sử dụng qua mấy lần, mỗi một lần, cơ hồ đều kém chút chết đi.
- Khụ khụ... Không sao đâu, hiện tại chí ít có mấy vạn năm có thể sống, mà ta nghĩ, chí ít trước mắt, không ai có thể bức bách ta sử dụng Đại Tác Mệnh Thuật.
- Về sau cũng không cho phép dùng.
- Ha ha, tốt, không cần, về sau cũng không cần.
Mục Vân gật đầu nói:
- Đi thôi, lần này, đột phá đến tứ phẩm Kim Tiên, ta cần học tập một ít tiên pháp cùng tiên quyết mới, chúng ta đi trước tìm một ít tiên thú, luyện tay.
- Hắc hắc...
Nghe đến lời này, Vương Tâm Nhã nở nụ cười.
- Nàng cười cái gì?
- Ta cười trước kia!
Vương Tâm Nhã kéo cánh tay Mục Vân, nói:
- Khi đó, nhìn chàng luyện đan, luyện khí, trận pháp, cái gì cũng biết, cảm giác kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới, túi da này của chàng sớm đã đổi một linh hồn khác, mà lại là trâu già gặm cỏ non.
Trâu già gặm cỏ non...
Mặt mo Mục Vân đỏ ửng.
Bất quá Vương Tâm Nhã tựa hồ nói không sai.
- Xong đời rồi!
Mục Vân đột nhiên ai thán nói:
- Ta chỉ có chút nội tình, đều bị các nàng biết, về sau còn thế nào biểu hiện ra cảm giác ưu việt ở trước mặt các nàng.
- Chàng bây giờ cũng rất ưu việt!
Vương Tâm Nhã tán thưởng nói:
- Chàng bây giờ chính là một người xuất sắc trong lòng ta, kiếp trước chàng có thể đến loại cao độ kia, kiếp này, chàng càng có thể.
Nhìn nữ nhân yêu mến, khóe miệng Mục Vân hiện ra ý cười.
Đúng thế, kiếp trước có thể, kiếp này, chỉ có thể càng mạnh.
- Đi thôi, cho tới nay, ta đều dùng kiếm, hôm nay để nàng nhìn thương pháp của ta!
Mục Vân vuốt ve Trường Hồng Quán Nhật Thương, một trận cảm giác quen thuộc tràn ngập.
Hai thân ảnh ra khỏi sơn động, tiếp tục đi tới.
Lạc Nhật sơn mạch kéo dài không dứt, một nơi nào đó đang truyền từng tiếng thú gào.
Tiếng oanh minh, một đạo tiếp lấy một đạo, còn có tiếng võ giả giao thủ truyền ra.
Tình huống cứ tiếp diễn, mùi máu tươi càng ngày càng mãnh liệt trong dãy núi.
Oanh...
Một tiếng oanh minh vang lên, Mục Vân đứng trên một thi thể giống như một ngọn núi nhỏ.
- Giáp quy thú, lần này có thể làm một chén canh rùa uống.
Mục Vân cầm Trường Hồng Quán Nhật Thương đang còn dính máu trong tay, nói.
Nhiều năm chưa dùng thương, một thương này rót đầy lực lượng, rất cường đại.
Nhất là Bạo Viêm Dẫn Thiên Thương Quyết, chiêu thức trong thương quyết thật ra rất đơn giản, một vẩy, một đâm, một nhóm, một trảm, tổng cộng có chín loại chiêu thức công kích.
Thế nhưng chín loại, nhìn càng giống chín loại thương quyết cơ sở.
Nhưng cho dù như thế, uy lực của thương quyết vẫn không thể khinh thường.
- Trường Hồng Quán Nhật Thương, vốn là Tiên khí nên thuộc về thương quyết cực kỳ cường hoành bá đạo, mà Bạo Viêm Dẫn Thiên Thương Quyết, mặc dù chín chiêu chín thức, nhìn rất đơn giản, thế nhưng trên thực tế, uy lực bá đạo.
Mục Vân gật đầu nói.
- Quy Nhất, Cảm ơn.
- Tạ ta thì dùng hành động chân thực, đừng mỗi ngày động động miệng là xong!
Quy Nhất muộn thanh muộn khí nói:
- Xú tiểu tử, năm đó thế nào đến trên người ngươi, bằng không hiện tại ta, đã sớm xong rồi...
Quy Nhất càng nói càng nhỏ, cuối cùng không tiếp tục để ý Mục Vân.
Mục Vân cũng biết, gia hỏa này nói năng chua ngoa, tâm đậu hũ, nói chuyện từ trước đến nay không dễ nghe.
Đoạn đường này đi tới, nếu không có Quy Nhất, chỉ sợ hắn đã chết không ít lần.
Mục Vân chém giết giáp quy thú, bắt đầu chuẩn bị nấu canh.
Chỉ là lượng cơm ăn hiện tại của Tiểu Thất và Tật Phong rất khủng bố, cho dù Mục Vân không ngừng nghỉ liệp sát, lại làm thành món ngon mỹ vị cũng không đủ hai tên gia hỏa này ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận