Vô Thượng Thần Đế

Chương 235: Cùng Một Bọn

Mục Vân nhìn mấy người, không có quá nhiều nói nhảm:
- Học viện quy định, không cho phép âm thầm ra tay, thậm chí nhìn thấy đồng bạn gặp rủi ro, phải ra tay giúp đỡ, các ngươi, vi phạm quy tắc, nói một chút, lựa chọn một kiểu chết đi.
Lựa chọn một kiểu chết?
Mấy người này nghe được Mục Vân, đứng ngốc tại chỗ.
- Hừ, lựa chọn kiểu chết? Dựa vào cái gì?
Khuếch Minh khẽ nói:
- Tiểu nha đầu này đoạt linh thú chúng ta săn giết, chúng ta chỉ đả thương nàng, quy tắc học viện không có quy định chúng ta sẽ bị giết, ngươi thì tính là cái gì? Lớp chín thăng lên thành lớp cao cấp, cũng chỉ là rác rưởi, ngươi, không có quyền quyết định sự sống chết của chúng ta!
- Không có quyền? Thật sao?
Mục Vân nhìn học viên mở miệng kia, bật cười lớn.
Quy tắc?
Hiện tại, lại nói đến quy tắc.
- Mục Vân, ngươi đừng tưởng rằng mình là đạo sư thì làm gì làm, ta cho ngươi biết, lần này là kỳ thi giữa các lớp cao cấp, chúng ta và những học viên khác đều tự mình thương lượng, cho dù là thua, cũng phải đánh học viên lớp ngươi tàn phế mấy tên, đến khi, các ngươi căn bản không thể nào là đệ nhất!
Oanh...
Nghe được lời này, Mục Vân dâng lên lửa giận.
Đánh tàn phế mấy tên?
Chỉ vì một trận so tài, muốn đánh tàn phế học viên của hắn, mà học viên mấy lớp này còn âm mưu liên kết với nhau?
Mục Vân tuyệt đối không thể nào tin được!
Cho bọn hắn mười lá gan, cũng không dám gian lận như thế!
Đó chính là có người xui khiến.
Xảo trá!
- Nói hết lời chưa?
Mục Vân lạnh lùng nhìn Khuếch Minh, cười lạnh nói:
- Cám ơn ngươi dã nói cho ta biết, xem ra, tranh tài năm nay, sẽ rất thú vị, đáng tiếc...
- Đáng tiếc cái gì?
- Đáng tiếc ngươi không nhìn thấy!
Tay nâng, chưởng ra.
Bàn tay Mục Vân thành kiếm, một đạo kiếm khí, thuận theo cánh tay của hắn, đinh đương vang lên một tiếng.
Sau đó, thổi phù một tiếng, tơ máu nổi lên, một kiếm đứt cổ!
Khuếch Minh! Chết!
Phù phù Một tiếng vang lên, nhìn thấy thân thể Khuếch Minh ngã xuống đất, mấy người khác tại chỗ, sắc mặt bọn hắn kinh khủng.
Mục Vân, thật dám giết bọn hắn, đạo sư khác còn chưa tới đến, Mục Vân thật dám động thủ.
- Hiện tại, lựa chọn kiểu chết!
- Mục Vân, ngươi đang làm gì!
Ngay vào giờ phút này, một đạo tiếng quát, đột nhiên vang lên.
Tiêu Bất Ngữ.
Mũi chân rơi xuống đất, nhìn thấy một cỗ thi thể trên đất, hai mắt Tiêu Bất Ngữ đỏ bừng.
Khuếch Minh, học viên của hắn.
- Vị học viên này, cướp đoạt linh thú học viên ta, còn muốn giết người diệt khẩu, ta thay Tiêu đạo sư quản giáo một chút.
- Chó chết!
Lời Mục Vân vừa mới rơi xuống, Tiêu Bất Ngữ quát lớn:
- Mục Vân, ngươi đang nói hươu nói vượn, mà lại, dù như thế, bọn hắn giết học viên ngươi chưa? Ngươi lại hạ sát thủ.
- Ồ? Vậy theo Tiêu đạo sư nói, ta nên chờ Vương Tâm Nhã bị giết, sau đó lại xuất hiện, mới giết hết bọn hắn?
- Ngươi...
- Tiêu đạo sư, thân là đạo sư một lớp, dạy bảo học viên, không chỉ là đề cao cảnh giới, còn có con đường võ giả. Tà tâm, là không thể nào trở thành cường giả!
- Không cần ngươi dạy ta!
Tiêu Bất Ngữ quát:
- Mục Vân, ngươi công nhiên giết học viên học viện, tội không thể tha thứ, viện trưởng tất nhiên sẽ trừng phạt ngươi.
- Hừ! Tiêu Bất Ngữ, ta biết, ngươi sẽ nói như vậy!
Mục Vân hừ lạnh một tiếng, chỉ vào thi thể linh thú nằm trên mặt đất, bình tĩnh nói:
- Thấy rõ chưa, linh thú tứ giai, Xích Vũ Lang, vết thương bị chém giết là bị hai lưỡi dao cắt một phát mất mạng, Song Nhận Cắt, là thần binh Vương Tâm Nhã sử dụng, trong mấy vị học viên ngươi, có người nào sử dụng Song Nhận Cắt sao?
- Lại nhìn thử, Vương Tâm Nhã bị thương, một là võ kỹ huyền giai cấp thấp Đình Phong Phá Ngọc Quyền, một là Lưu Vũ kiếm pháp, hai môn võ kỹ này đều thuộc về học viện, hoàn toàn có thể điều tra, mấy vị học viên này của ngươi, có tu luyện hay không, lại nhìn tiếp, vết thương trên cánh tay của Vương Tâm Nhã rõ ràng là bị một chùy đánh gãy xương, ngươi mở to mắt chó của ngươi thấy rõ ràng, trong tay học viên tài giỏi kia của ngươi, cầm là cái gì?
Sau lưng Tiêu Bất Ngữ, trong tay một học viên đang cầm một chiếc búa lớn.
Thời gian ngắn ngủi mấy phút, Mục Vân lại đã phân tích xong, đây là Tiêu Bất Ngữ căn bản không nghĩ tới.
Tiêu Bất Ngữ quay đầu trừng mấy tên học viên một cái, lạnh lùng nói:
- Cho dù là học viên của ta hám lợi đen lòng, nhưng tự nhiên do viện trưởng đến phán xét, ai cho ngươi quyền lợi, để ngươi giết hắn?
Ha ha...
Nghe được lời này, Mục Vân cười ha ha.
Cuối cùng, hắn thấy rõ!
Hiện tại, Tiêu Bất Ngữ biết đã lộ, bắt đầu níu lấy chuyện hắn giết Khuếch Minh, lẫn lộn đầu đuôi, rất lợi hại.
- Viện trưởng phán xét, ta tự nhiên sẽ nghe, hiện tại, ta muốn cho chữa thương học viên ta, mời ngươi cút xa một chút, ta thấy bẩn mắt!
- Ngươi...
Hưu hưu hưu...
Đột nhiên, mấy thân ảnh lần nữa vút không mà tới.
- Tâm Nhã!
Vương Hinh Vũ thấy muội muội bị thương, lập tức chạy như bay đến.
- Chuyện gì xảy ra?
- Hỏi hắn đi!
Mục Vân nhìn Tiêu Bất Ngữ, hờ hững nói.
Nhìn quanh hiện trường, Vương Hinh Vũ đại khái hiểu chuyện gì xảy ra, cảm kích nhìn Mục Vân một cái, lập tức bắt đầu chữa thương cho Vương Tâm Nhã.
Mà giờ khắc này, một thân ảnh từ trong đám người đi ra.
- La viện phó!
Nhìn thấy một thân ảnh kia, mấy vị chủ nhiệm đạo sư cao cấp cung kính hành lễ.
La Phù! Chính là Phó viện trưởng Lôi Phong viện, lúc đầu tất cả mọi chuyện lớn nhỏ Lôi Phong viện, đều là La Phù xử lý, nhưng lần này Hồng Trần đại sư lại tự thân xuất mã.
Nhưng thời gian ba ngày khảo nghiệm cũng không ngắn, đối với Hồng Trần đại sư, một người đam mê luyện khí, tự nhiên sẽ không lãng phí.
Cho nên chuyện còn lại, giao cho Phó viện trưởng La Phù đến xử lý.
- La viện phó, Mục đạo sư giết học viên lớp bốn ta, xin La viện phó làm chủ cho lớp chúng ta, Lôi Phong viện là một nơi có quy tắc.
- Tự nhiên sẽ!
La Phù nhìn hiện trường, lập tức nói:
- Mục Vân, mặc dù Khuếch Minh có sai, nhưng dù sao cũng chưa có án mạng, Vương Tâm Nhã chỉ bị thương, ngươi giết Khuếch Minh, đó chính là vi phạm quy tắc học viện, nên bị phạt!
- Nhưng cân nhắc đến ngươi là chủ nhiệm đạo sư lớp chín cao cấp, trận tranh tài khối cao cấp, ngươi sẽ ra sân, cho nên, lần này trừng phạt, trong trận chiến lôi đài, lớp người từ bảy người giảm xuống còn năm người!
Cái gì!
Nghe được lời này, Mục Vân cười!
Mẹ nó, nói tới nói lui, lão gia hỏa này, là cùng một bọn với Tiêu Bất Ngữ.
- Buồn cười, thật sự là buồn cười, La viện phó, ngươi dám nói như thế, chẳng lẽ ta phải chờ học viên của ta bị giết chết, lại ra mặt giết Khuếch Minh, như thế mới đúng không?
Mục Vân lạnh lùng nói:
- Quy tắc là quy tắc, nhưng làm phiền phó viện trưởng trước thấy rõ ràng tình huống, lại đến cầm quy tắc nói chuyện.
- Ngươi đây là ý gì?
La Phù buồn bực quát:
- Ngươi cho rằng ta xử sự bất công à? Mục Vân, Lôi Phong viện này, tuy Hồng Trần là viện trưởng, nhưng ta là phó viện trưởng, ngươi đừng quá phận!
- Lớp chín cao cấp, danh sách dự thi năm người, nếu vượt qua năm người, lớp chín cao cấp không cần tồn tại, toàn bộ giải tán đi.
Lời nói vừa rơi xuống, La Phù phất tay áo rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận