Vô Thượng Thần Đế

Chương 3058: Mạn Đà La.

Đệ tử Lục đại tông môn, giờ phút này một đám đều trợn tròn mắt.
Tư Đồ Kiệt giận dữ quát:
- Đáng giận, nếu không phải phụ thân không có ở đây, tiểu tử này, làm sao đến phiên hắn càn rỡ...
- Kiệt thiếu gia đừng tức giận!
Một lão giả cúi đầu nói:
- Người này tiến vào trong đó nhất định sẽ gặp phải tộc trưởng, đến lúc đó, tất phải chết không thể nghi ngờ.
- Ừm.
Tư Đồ Kiệt gật đầu.
Mà giờ phút này, cốc khẩu sơn cốc, lần thứ hai xuất hiện hai đạo thân ảnh.
Một già một trẻ.
Lão giả tuổi ước chừng tám mươi, nhưng thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, không có chút khí tức già nua nào.
Mà nữ tử tuổi chừng hai tám, thoạt nhìn sáng lạn động lòng người, giống như một quả đào mượt mà đầy đặn, mang theo một tia quyến rũ, làm cho ánh mắt người ta sáng ngời.
- Xem ra thật đúng là náo nhiệt, Vũ lão.
Nữ tử mắt ngọc mày ngài, hơi mở miệng nói.
- Ừm!
Vũ lão gật đầu nói:
- Tiểu thư, chỉ sợ trong đó có chút nguy hiểm, không bằng lão hủ tiến vào, bắt Mạn Đà La kia ra!
- Không được.
Chiêm Hân Di giờ phút này lắc đầu nói:
- Ta bây giờ chính là tam hồn Thần Vương cảnh, Mạn Đà La này có ích cho việc ta thăng cấp Thần Hoàng, ta phải tự tay luyện hóa!
- Vâng.
Vũ lão giờ phút này cũng không nói nhiều.
Đối với vị trước mắt này, chỉ cần tuân theo là được, bảo đảm an toàn của nàng, cũng là đầy đủ chức trách.
Hai đạo thân ảnh, cất bước tiến vào trong sơn cốc.
- Vị tiểu thư này, đến từ phương nào, bên trong nguy hiểm, không bằng theo người Tư Đồ gia ta cùng một chỗ, đến lúc đó, có bảo vật thu hoạch, ta sẽ lưu lại cho tiểu thư một phần.
Tư Đồ Kiệt giờ phút này đi lên, khẽ cười nói.
- Cút.
Nhưng Chiêm Hân Di căn bản không để ý, trực tiếp quát khẽ một tiếng.
Tư Đồ Kiệt bị rống như vậy, mặt mũi hoàn toàn không còn, nhất thời, nhìn một già một trẻ, mắt lộ ra hung quang.
- Người đâu, làm thịt hai tên không biết sống chết này!
Tư Đồ Kiệt nhất thời giận dữ, gầm gừ hạ lệnh:
- Già thì giết, nữ nhân này, giữ lại làm đồ chơi cho bổn công tử!
- Không biết sống chết.
Nghe được lời này, Vũ lão lại trực tiếp bước ra.
Trong phút chốc, hơn mười người xông tới, bao gồm cả Tư Đồ Kiệt, một đám thân thể vào giờ phút này, bất ngờ dừng lại.
Phanh...
Sau đó, những thân ảnh kia trực tiếp nổ tung ra, hóa thành hỏa quang, biến mất không thấy.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
- Thần Chủ... Cảnh giới...
- Uy năng giam cầm của Ngũ Hành lĩnh vực, kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành lộ, đây là. Ngũ Hành Thần Chủ cảnh!
- Trời ạ, làm sao lại xuất hiện… Một vị Thần Chủ!
Trong nháy mắt này, những người còn lại ở đây, ai nấy đều ngây ngốc như gà.
Chiêm Hân Di giờ phút này lần thứ hai bước đi, thân ảnh nhẹ nhàng, cước bộ nhẹ nhàng.
Nhưng lúc này đây, võ giả lục đại tông môn, đã hoàn toàn chấn động, đứng tại chỗ, nào dám nói ra nửa câu.
- Cự môn phong ấn, quả nhiên là thủ đoạn của Thái tử Mục Tộc Mục Vân, Mạn Đà La này cũng đủ xui xẻo, năm đó cũng là hung danh nhất thời, gặp được Mục Vân, coi như vận khí của hắn kém, bằng không, hiện tại chỉ sợ là ác ma Tổ Thần cảnh.
Chiêm Hân Di mỉm cười, lực hút bên trong cự môn kia, giống như hình thành không được bất kỳ ảnh hưởng gì đối với nàng, toàn bộ thân ảnh của nàng, giờ phút này trực tiếp đi vào trong cự môn, biến mất không thấy.
Mà giờ phút này, võ giả lục đại tông môn lại hai mặt nhìn nhau, cho dù mọi người của Lưỡng Nghi các, cũng là một đám không dám làm gì.
Tà môn.
Mục Vân vừa đi ra, một già một trẻ này lại xuất hiện, phía sau còn có ai lặng yên không một tiếng động tới hay không?
Giờ phút này, bọn họ cảm giác mình giống như như đá dò đường, hoàn toàn là vì người khác làm áo cưới.
Mà giờ khắc này, bên trong cự môn, một mảnh u ám.
Mặt đất vào lúc này, hiện ra từng vết nứt.
Đám người Mục Vân, sau khi tiến vào trong cự môn, lực hút cường đại biến mất, nhưng trước mắt lại hoàn toàn tối tăm.
Mặt đất lúc này, từ từ khuếch tán ra, tầm nhìn của mọi người cũng khuếch trương lên.
Đám người Mục Vân sau này tiến vào, giờ phút này, phía trước nhìn không thấy một đạo thân ảnh, đội ngũ mấy trăm người ở trên một mảnh đất này căn bản không có hiệu quả gì.
Mục Vân mang theo mấy người tiếp tục đi tới, phía trước, mặt đất xuất hiện từng đạo phù văn ấn ký phồn vinh phức tạp.
Những phù văn kia, trải rải rác trên mặt đất, nhìn kỹ, giống như mặt đất là bức tranh, mà phù văn là chữ, khuếch tán ra.
Nhìn thấy một màn này, Mục Vân dừng bước.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt đất, nhất thời, một màn quỷ dị xuất hiện.
Những phù văn kia giờ phút này giống như là sống lại, trở nên linh động nhảy dựng lên, giống như một đám tiểu tinh linh hắc ám, dọc theo cánh tay Mục Vân, bò lên thân thể Mục Vân.
- Công tử...
- Không có vấn đề gì.
Mục Vân giờ khắc này, lại an ổn ngồi xuống.
Những phù văn kia, từng đạo tản ra, làm cho người ta có cảm giác, càng giống như từng tòa sơn mạch lưu động.
Giờ phút này, mặt ngoài thân thể Mục Vân bị phù văn lan tràn, cả người hắn giờ phút này, giống như là cùng phù văn hoàn toàn dung hợp một thể.
Trong nháy mắt này, ánh mắt của hắn, nhìn thẳng về phía trước, không hề chướng ngại.
Cách đó mấy vạn thước, một ngọn núi cao nguy nga, giờ phút này bất ngờ xuất hiện.
Ngọn núi cao sừng sững, liếc mắt một cái không thấy đỉnh.
Mà cả một tòa núi cao nguy nga, giờ khắc này, đều do từng đạo phù văn phồn vinh phức tạp bao trùm, núi non kia, hoàn toàn do Bổ Thiên Thạch cấu tạo.
Mà ở sâu trong đáy núi, một đoàn quang mang đen kịt, khí tức yếu ớt, giống như như tùy thời có thể tiêu tán.
Ánh mắt Mục Vân rơi xuống chân núi, hơn mười điểm đen giờ phút này tới gần núi cao nguy nga, chính là đám người Đỗ Thành.
Đỗ Thành giờ phút này, tựa như điên cuồng, bắt đầu phá hư phù văn dưới chân núi, hắc khí tán loạn, hắn căn bản làm như không thấy, chỉ là phá vỡ phù văn, đào bới bổ thiên thạch.
- Không xong.
Mục Vân giờ phút này đột nhiên mở hai mắt ra.
Trong con ngươi hắn, một tia sát khí lạnh lẽo hiện lên, khí phù trên người vẫn đang nhảy nhót như trước.
- Đỗ Thành tên ngu xuẩn này.
Mục Vân trầm thấp mắng:
- Nếu mở ra phong ấn, Hổ Ma kia sẽ phá ấn mà ra, đến lúc đó, một Thần Hoàng xuất hiện, ai có thể ngăn cản?
Nghe được lời này, sắc mặt Trác Viễn Hàng và Nhậm Thiếu Long cũng kinh biến.
Thần Hoàng, đối với bọn họ ngày xưa mà nói, bất quá chỉ là một cái tát đánh chết mà thôi.
Nhưng đối với bọn họ bây giờ mà nói, Thần Hoàng chính là cường đại không thể ngăn cản.
- Đi.
Mục Vân lúc này, tốc độ tăng nhanh, mang theo mấy người, xông về phía núi.
Khoảng cách vạn thước, đối với bọn họ mà nói, nguyên bản chỉ là trong nháy mắt mà thôi, nhưng hiện tại, phiến đại địa này, bị phù văn giam cầm, tốc độ mọi người trở nên cực kỳ thong thả, chỉ có Mục Vân, tốc độ không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, không bao lâu sau, bỏ qua mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận