Vô Thượng Thần Đế

Chương 2192: Bắt chẹt thù lao

Vương Tâm Nhã thấy cảnh này, cười nói:
- Bọn gia hỏa này tự gây nghiệt, không thể sống, đáng đời như thế.
Mục Vân lại cười hắc hắc nói:
- Chỉ là, không thể trơ mắt nhìn bọn hắn bị người khác giết chết, ta không vớt được một chút đồ tốt.
- Chàng muốn làm gì?
- Ta có thể cứu bọn hắn!
Mục Vân đương nhiên nói.
- Nàng ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút liền về.
- Ừm!
Vương Tâm Nhã cũng không biết Mục Vân muốn làm gì.
Mà giờ khắc này, Hứa đám người Khánh Chi đã bị đám Địa Huyệt Chu Vương dồn đến chỗ chết, lui không thể lui, phía sau chính là những lưới tơ Địa Huyệt Chu Vương ngưng tụ, khó mà tránh né.
- Hắc hắc...
Ngay hiện tại, một tiếng cười đột nhiên vang lên.
Thân ảnh Mục Vân xuất hiện ở sau một gốc đại thụ, nhìn đám người Hứa Khánh Chi.
- Là ngươi.
Hứa Khánh Chi nhìn thấy Mục Vân, con ngươi đảo một vòng, hưng phấn nói:
- Mục Vân, ngươi tới vừa đùng, chúng ta đều là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, sao có thể để đệ tử Huyết Sát thần giáo khi nhục, ngươi mau mau giết những người kia, cứu chúng ta ra ngoài.
- Cứu các ngươi ra ngoài?
Mục Vân gật đầu nói:
- Tốt, không có vấn đề, chỉ là cứu người, làm gì, cũng phải có chút thù lao...
Nhìn thấy Mục Vân duỗi duỗi tay, dáng vẻ đòi tiền, Hứa Khánh Chi chỉ cảm thấy phổi đều muốn nổ tung.
Tiểu tử này, cố ý.
- Thù lao? Chúng ta đều là đệ tử đồng môn, lúc này nên nhất trí đối ngoại, ngươi thế mà còn đòi chúng ta thù lao?
Một tên đệ tử không phục nói.
- A? Không có thù lao?
Mục Vân đáng tiếc lắc đầu, nói:
- Ta còn nghĩ, những tên bên ngoài từng người hung thần ác sát, ta lúc đầu nghĩ, có thù lao, ta mạo hiểm đến tính mạng, cứu các ngươi ra ngoài...
Mục Vân nói, trong lòng bàn tay hiện ra một tia hỏa diễm, những mạng nhện kia gặp được hỏa diễm trong tay hắn, hóa thành từng tia bụi.
Thiên hỏa!
Hứa Khánh Chi tự nhiên vừa nhìn nhận ra.
Mạng nhện Địa Huyệt Chu Vương, hỏa diễm bình thường căn bản không đối phó được, cho dù trường kiếm, cũng sẽ bởi vì tính dính cực của nó bị bị dính vào không thể rút ra.
Chỉ có thiên hỏa khắc chế mạng nhện.
Mà lại thiên hỏa còn thuộc về khí tức dương cương, có thể thanh trừ độc tính.
Mục Vân này thật sự có thể dẫn bọn hắn ra ngoài.
Mà giờ khắc này, đám người Huyết Sát thần giáo bây giờ đang ở một bên khác chờ nhặt xác cho bọn hắn.
Hắn cho rằng Mục Vân không biết mới vừa rồi là bọn hắn xuất thủ chém giết, mặc dù hắn không biết Mục Vân thế nào không chết, nhưng bây giờ xem ra, hắn cần Mục Vân, cứu hắn.
- Tốt!
Hứa Khánh Chi nói, vung tay lên, nói:
- Đây là mười vạn khỏa Kim Dương đan, cho ngươi.
- Chậm đã!
Hứa Khánh Chi còn chưa đưa đến mười vạn khỏa Kim Dương, Mục Vân lại khua tay nói:
- Hứa công tử, ngươi đuổi này ăn mày à? Mười vạn khỏa... Cho ta xỉa răng không sai biệt lắm.
- Ngươi...
- Ngươi muốn bao nhiêu...
Hứa Khánh Chi chịu đựng giận dữ nói.
- Ừm... Dùng thân phân con trai phong chủ thập nhất phong của Hứa công tử, trên người nói thế nào cũng nên có hơn trăm vạn Kim Dương đan nhỉ!
Mục Vân nói:
- Như vậy đi, mấy vị xuất ra một trăm vạn Kim Dương đan cho ta là được.
Một trăm vạn khỏa.
Ngươi làm sao không đi đoạt?
Nhìn Mục Vân tùy tiện nói, Hứa Khánh Chi cơ hồ muốn thổ huyết.
Gia hỏa này, công phu sư tử ngoạm.
- Ai ai ai, ta thấy bọn hắn muốn đi qua!
Mục Vân hiện tại đột nhiên nhìn một bên khác, mở lời.
Hứa Khánh Chi nhìn cũng không nhìn, vội vàng nói:
- Tốt, ta cho ngươi.
Thấy cảnh này, Hứa Khánh Chi vung tay, trăm vạn khỏa Kim Dương đan, hóa thành một dòng sông đan dược chiếu lấp lánh tuôn tới Mục Vân.
Trăm vạn khỏa Kim Dương đan, hắn cho dù là lục phẩm Kim Tiên cũng có chút đau lòng.
Không đúng, phải nói là đau đến toàn thân.
- Cho ngươi đan dược, nhanh cứu chúng ta ra ngoài!
Hứa Khánh Chi quát.
- Chờ một chút, những người kia đến, ta trước tránh một chút.
Mục Vân nói xong, thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa, thế mà một tia hồn tức đều tìm tìm không được.
Cảnh giới Kim Tiên, có thể di chuyển không gian, thế nhưng cho dù di chuyển, cũng sẽ lưu lại từng sợi hồn tức, qua một đoạn thời ngắn mới có thể tiêu tán.
Thế nhưng Mục Vân biến mất, hồn tức cũng đi theo tiêu tán, hoàn toàn không thấy, giống như chưa từng có xuất hiện qua.
- Hỗn đản này.
Hứa Khánh Chi mắng.
- Ôi, ngươi còn dám chửi chúng ta.
Một tên đệ tử Huyết Sát thần giáo đi lên phía trước, nói:
- Hứa Khánh Chi, ngươi là lục phẩm Kim Tiên lại như thế nào? Lâm Văn sư huynh chúng ta tuy là ngũ phẩm Kim Tiên, thế nhưng vẫn vây khốn ngươi, để ngươi thành thành thật thật chờ chết.
Mà giờ khắc này, mấy người đứng cách xa Lâm Văn, một mặt kiêu ngạo.
Luận giao thủ, hắn khẳng định không phải đối thủ của Hứa Khánh Chi, nhưng Hứa Khánh Chi bây giờ lại bị hắn vây ở chỗ này.
Đây chính là mưu lược.
Chỉ có vũ lực, không có đầu óc không được.
- Hứa Khánh Chi, bản thiếu gia hiện tại cho ngươi một cơ hội, nếu các ngươi có thể nói cho ta, ba mươi ba thanh tiên kiếm của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn các ngươi ở nơi nào, ta có thể bỏ qua, tha cho ngươi khỏi chết.
Hả?
Nghe đến lời này, Hứa Khánh Chi nhăn mày.
Bọn gia hỏa này nghe ngóng ba mươi ba thanh tiên kiếm Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn làm cái gì?
- Các ngươi...
Hứa Khánh Chi suy nghĩ xuất thần nói:
- Các ngươi phát động khiêu khích, không chỉ vì báo thù cho nhi tử đường chủ đệ nhất đường, còn muốn tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn ta?
- Nằm mơ đi.
Hứa Khánh Chi quát:
- Ba mươi ba thanh tiên kiếm, chỉ có môn chủ cùng mấy vị thuỷ tổ trưởng lão chúng ta biết, các ngươi muốn biết? Giết ta đi.
- Bất quá ta nói cho các ngươi biết, giết ta, Huyết Sát thần giáo các ngươi chuẩn bị nghênh đón lửa giận Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chúng ta gào thét đi.
- Dõng dạc.
Lâm Văn lại cười nhạo nói:
- Nhi tử đường chủ chúng ta là Lôi Hoa Vân bị đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn các ngươi giết, từng thấy hai phe khai chiến? Hiện tại bất quá là tiểu đả tiểu nháo, giết mấy con trai của phong chủ, không tệ.
- La Hữu Vân bị các ngươi giết rồi?
Hứa Khánh Chi kinh ngạc nói.
- Hắc hắc, ngươi cho rằng thế nào?
Lâm Văn lại không thèm để ý nói:
- Bọn hắn chắc một lúc nữa sẽ chạy tới, La Hữu Vân đang chờ ngươi trên Hoàng Tuyền Lộ đấy, ngươi không muốn đi cùng hắn thì nói cho ta, ba mươi ba thanh tiên kiếm ở đâu?
Gương mặt Hứa Khánh Chi trắng bệch.
Lúc này, tại sao Mục Vân lại vẫn chưa ra?
Một trăm vạn khỏa Kim Dương đan, thế nhưng mua mệnh của hắn.
- Lâm Văn sư huynh, Lâm Văn sư huynh.
Ngay hiện tại, một tiếng la vội vã hoang mang, một thân ảnh rối loạn đột nhiên lao vùn vụt tới.
- Việc lớn không tốt, Lâm Văn sư huynh, toàn bộ một đội đệ tử chúng ta bị giết.
- Cái gì!
Nghe đến lời này, Lâm Văn kinh ngạc.
Toàn bộ bị giết, tình huống như thế nào?
Lâm Văn phẫn nộ quát:
- Chuyện gì xảy ra? La Hữu Vân đâu?
- La Hữu Vân cũng chết rồi, người chúng ta cũng đều chết, tựa hồ có người ngư ông đắc lợi.
Nghe đến lời này, trong lòng Lâm Văn quả thực bị lửa giận thiêu đốt.
Thế mà phát sinh loại chuyện này.
- Đi, đi xem một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận