Vô Thượng Thần Đế

Chương 3603: Vũ Thiên (2)

Mục Vân không nói một lời, cười nhạo một tiếng, trực tiếp búng ngón tay một phát, vung kiếm giết ra, chém giết toàn bộ ba dong binh.
Tà Mị hạng liên cũng rơi vào trong tay Mục Vân.
- Cái vòng cổ này, có chút tà môn.
Mục Vân cầm vòng cổ, chỉ thấy trên vòng cổ phủ một luồng sương mù màu hồng, thoạt nhìn phi thường quỷ dị.
Hắn rõ ràng có Thiên Nguyên Kính hộ thể, nhưng vừa mới bị Tà Mị hạng liên tập kích, cũng lâm vào trạng thái mị hoặc, pháp bảo không thả ra được, kỹ năng chiêu thức cũng không cách nào sử dụng, may mắn ba dong binh này là phế vật, hắn dựa vào công kích bình thường đã có thể giải quyết, nếu không, chỉ sợ không dễ đối phó.
Nếu như sợi dây chuyền này bị Ôn Hoàng Tô Diêm lấy được, Mục Vân có một trăm cái mạng cũng không đủ dùng.
- Ta kháng tính quá yếu, đụng phải loại pháp bảo khống chế này, ta bao nhiêu mạng cũng không đủ dùng.
Sắc mặt Mục Vân ngưng trọng lại.
Cái gọi kháng tính là khả năng chống lại trạng thái tiêu cực.
Trạng thái tiêu cực, bao gồm định hình, quyến rũ, yếu đuối, chậm chạp, chóng mặt, v. V.
Sức đề kháng càng thấp, nguy cơ bị kiểm soát càng lớn.
Kỳ thật không riêng gì hắn, đại bộ phận Thánh Nhân, kháng tính đều phi thường yếu, bởi vì Thánh Nhân cấp độ chiến đấu, đại bộ phận là chân đao thực thương cứng đối cứng, chỉ có bước vào cảnh giới Đại Thánh, mới có thể chơi trò khống chế.
Nói cách khác, nếu như nắm giữ thủ pháp khống chế, ở cấp bậc Đại Thánh, quả thực là vô pháp vô thiên, có thể đi ngang.
Thất tinh kiếm tráp của Mục Vân, thanh kiếm thứ bảy, tử kiếm, có thể định thân, coi như là một khống chế nhỏ, nhưng lực khống chế không mạnh, Hủ thi ngọc bội cũng coi như khống chế, nhưng không phải cứng rắn khống chế, chỉ là nguyền rủa ăn mòn.
Mà cái Tà Mị hạng liên này, chính là khống chế hàng thật giá thật, trực tiếp làm cho người ta lâm vào trạng thái mị hoặc, pháp bảo chiêu thức gì cũng không thả ra được, phi thường lợi hại.
Mục Vân càng ngày càng cảm nhận được, chiến đấu cấp bậc thánh vị hoàn toàn bất đồng trước kia, phải cân nhắc đến vấn đề khống chế cùng kháng tính, nếu như chỉ dùng vũ lực, bao nhiêu mạng cũng không đủ chết.
Hắn tích huyết nhận chủ, thu Tà Mị hạng liên, cái vòng cổ này, là đồ của Cửu Vĩ Miêu Tộc, nghĩ đến Cửu Vĩ Miêu, Mục Vân nghĩ đến Miêu Tuyên Nghi, không biết nàng thế nào.
Mục Vân lắc đầu, thu liễm tạp niệm, cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp rời khỏi Thiên Độc Cấm Địa.
Hắn một lần nữa trở lại Thanh Sơn trấn, trấn nhỏ phồn hoa náo nhiệt ngày xưa, hiện tại cư nhiên biến thành phế tích, khắp nơi đều là đống đổ nát, khói đen lượn trận bốc lên, trên đường phố hoang phế trống rỗng, không có một người sống, trên mặt đất khắp nơi đều là thi thể.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mục Vân nhìn thấy một màn này, nhất thời chấn động.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng sấm vang lên.
Không!
Không phải sấm sét.
Đó là tiếng vó ngựa.
Tiếng vó ngựa kinh thiên động địa, giống như sấm sét, từ xa đánh tới, chỉ thấy một đám binh sĩ thân mặc trọng giáp, cưỡi giác long mã, từ xa chạy như điên mà đến.
Giác Long Mã, là tọa kỵ của Cửu Đỉnh Thương Hành, loại ngựa đắt tiền này, phí dưỡng nuôi cực cao, cũng chỉ có Cửu Đỉnh Thương Hành mới có thể duy trì.
Mà lá cờ mà đội ngũ này đánh ra, cũng là viết một chữ ‘đỉnh’ thật lớn.
Đội ngũ kỵ binh này có khí thế rất kiêu ngạo, nhưng người dẫn đầu lại là một tiểu nam hài bảy tám tuổi, buộc bím tóc sừng trâu, mặc một cái yếm nhỏ màu đỏ, mắt cá chân có một vòng bạc, buộc chuông, lúc giục ngựa hai chân lắc lư, chuông đang rung động.
Một tiểu nam hài như vậy, dĩ nhiên là thống lĩnh đội ngũ, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Mà khí tức trên người tiểu nam hài này, cũng phi thường cường đại, cư nhiên là Thánh Nhân đại vị cảnh.
Tiểu nam hài dẫn đội giục ngựa xông về phía trước, nhìn thấy Mục Vân, nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, nói:
- Nơi này còn có một người sống, bắt hắn lại, làm huyết nô.
- Vâng, Vũ Thiên đại nhân.
Hai tướng sĩ phi thân chạy ra, hướng Mục Vân bắt tới.
Mục Vân muốn phản kích, nhưng nghĩ thầm:
- Đây là đội ngũ của Cửu Đỉnh thương hành, ta đi vào xem một chút, nói không chừng có thể đụng phải Dương Đỉnh Thiên, trảm thảo trừ căn.
Mục Vân bất động thanh sắc, làm bộ vô lực phản kháng, bị người bắt được.
Chi đội ngũ này, là của Cửu Đỉnh thương hành, hắn muốn trà trộn vào xem một chút, nếu như có thể đụng phải Dương Đỉnh Thiên, tự nhiên là tốt nhất.
Lần trước để Dương Đỉnh Thiên chạy trốn, Mục Vân rất bất đắc dĩ, thả hổ về núi, hậu hoạn vô tận.
Hắn hiện tại, chỉ muốn trảm thảo trừ căn.
Cứ như vậy, Mục Vân trà trộn vào trong đội ngũ, trở thành tù nhân khiêm tốn, bị nhốt cùng một chỗ với một đống tù nhân nô lệ, theo đội ngũ tiến lên.
Màn đêm buông xuống, cậu bé kia hạ lệnh dựng trại, Mục Vân và một nhóm phạm nhân khác, bị áp giải đến hậu doanh, sớm đã có người cầm đao, chờ bọn họ tới, một đao cắt người chảy máu.
Những máu tươi này, cuối cùng toàn bộ chảy vào trong một cái bình màu bạc, bình bạc hấp thu máu tươi, lại sinh ra từng viên Ngân Nguyên Châu.
- Là Ngân Bảo Bình.
Mục Vân hơi cả kinh, Ngân Bảo Bình, loại pháp bảo đặc thù này, hắn cũng có một cái.
Ngân Bảo Bình sau khi hấp thu máu tươi, có thể sản xuất Ngân Nguyên Châu, một nhóm phạm nhân Mục Vân này, đều là huyết nô, máu tươi đều phải lấy đi hiến tế, dùng để sản xuất Ngân Nguyên Châu.
Mục Vân bất động thanh sắc, yên lặng xếp hàng, bất quá còn chưa tới phiên hắn chảy máu, bên ngoài doanh trại đã vang lên âm thanh rối loạn.
- Địch tập kích, có địch tập kích!
Vũ Thiên đại nhân, người của công hội sát thủ tới rồi!
Tiếng còi cảnh giới vang lên, binh lính đều cảnh giác, tạm thời đình chỉ cắt người chảy máu.
Mục Vân cũng biết, thống lĩnh đội ngũ này, tiểu nam hài kia, tên là Trần Vũ Thiên, đệ tử chân truyền thứ tư của Cửu Đỉnh Thương Hành.
Ngũ đại chân truyền đệ tử Cửu Đỉnh Thương Hành, Hạo Thiên, Quân Thiên, U Thiên, Vũ Thiên, Đỉnh Thiên, Trần Vũ Thiên này, xếp thứ tư, là cao thủ Thánh Nhân đại vị cảnh.
Chỉ là Mục Vân không nghĩ tới, Trần Vũ Thiên ngoại hình độc đáo như vậy, cư nhiên là bộ dáng tiểu nam hài.
- Công hội sát thủ? Tiểu đoàn nào?
Trần Vũ Thiên nghe được có địch tập kích, cũng không kích động.
- Là Hoàng Tự doanh, sát thủ số một chữ Hoàng của Phương Thiên Nhạc cũng tới.
Một sĩ binh nói.
- Đừng hoảng hốt, ta đi ra ngoài xem một chút.
Trần Vũ Thiên đi ra ngoài doanh trại, thấy được một màn cực kỳ thảm thiết.
Mười mấy hắc y nhân, đều cầm chủy thủ trong tay, đang chém giết đệ tử thủ hạ của hắn.
Những đệ tử này cũng không kém, hơn nữa nhân số cũng chiếm ưu thế, nhưng ở trước mặt mười mấy hắc y nhân, giống như heo chó, không có chút lực phản kháng nào, chỉ có thể bị tàn sát.
Động tác của nhóm hắc y nhân này, chỉnh tề chỉnh tề, có trật tự, ngay cả tiết tấu hô hấp, cũng có một cỗ hô ứng kỳ lạ, phi thường lợi hại.
Trong đội ngũ hắc y nhân, có một người, mang theo mặt nạ đầu lâu màu bạc, thân hình hắn dị thường cao lớn, lưng đeo một thanh Cửu Hoàn Quỷ Đầu đao, sát khí đằng đằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận