Vô Thượng Thần Đế

Chương 3010: Được trang bị rất tốt.

Mục Vân khoanh chân ngồi trên mặt đất, khôi phục thần lực tiêu hao.
Tỷ thí kế tiếp, mới là trọng điểm.
Mục Vân cần toàn lực ứng phó.
Cũng không phải những người đó cho hắn cảm giác nguy cơ.
Mà là trận chiến này, hắn cần đốt một ít ngòi nổ.
Thí dụ như, đụng phải người của Thông Thiên cốc, hắn phải hảo hảo giết thống khoái, đến lúc đó nhìn Trác Kiếm Nhất cùng Bá Thiên Tuyệt hai người, làm sao tự xử.
Tỷ thí tiếp tục.
Sau vòng thứ ba, chỉ còn lại năm mươi người.
Mà năm mươi người này, nhìn kỹ lại, phần lớn đều là cảnh giới Thiên Thần viên mãn, đại viên mãn.
Trong đó một số người, tu vi nhìn không thấu, nói vậy cũng rất giống Mục Vân, che dấu tu vi khí tức của mình.
- Kế tiếp, năm mươi người các ngươi tiến hành tỷ thí vòng thứ tư.
Cổ Thừa Phong mở miệng nói:
- Hiện tại, mỗi người trước tiên trở lại vị trí trong tông môn của mình, tiến hành nghỉ ngơi hồi phục!
Năm mươi người nhất thời tản ra, mỗi người trở lại trong tông môn của mình.
Trác Kiếm Nhất vừa nhìn Mục Vân, gật gật đầu, nói:
- Không sai, xem ra thực lực ngươi tăng trưởng không tầm thường, rất nhanh đã có thể kế thừa chức vị phó tông chủ!
- Tông chủ.
Mục Vân cười nhạt nói:
- Kinh hỉ lớn hơn, còn ở phía sau!
- Ồ?
Nghe được lời này, trong đôi mắt Trác Kiếm Nhất, một tia tinh quang hiện lên.
Mục Vân, chẳng lẽ là thăng cấp...
Trong mắt Trác Kiếm Nhất, xuất hiện một tia vui mừng.
- Tỷ thí kế tiếp, nếu ngươi gặp được Mục Vân, tận lực không nên liều mạng với hắn!
Mà bên kia, các chủ Cửu Tinh Các Tinh Tuyệt Thiên, lại mở miệng dặn dò.
Ở trước người, Tinh Vẫn một thân hắc y, thần sắc lạnh nhạt.
- Người này giống như ngươi, chính là cảnh giới nhất nguyên Thần Quân, hắn nếu nói cho chúng ta biết bí mật của Thông Thiên cốc cùng Kiếm Thần Tông, vậy thì nhìn, hắn gặp được người của Thông Thiên cốc, sẽ làm như thế nào!
- Nhi tử hiểu rồi.
Tinh Tuyệt Thiên nhìn về phía mấy nhi tử còn lại, nói:
- Nhớ kỹ, lần này cùng đệ tử Huyền Minh điện gặp nhau, tận lực không nên tử đấu, bảo tồn thể lực!
- Vâng.
......
- Duẫn nhi, Mục Vân này. Rốt cuộc tu vi cỡ nào?
Huyền Sách giờ phút này cũng cân nhắc không thấu.
Thực lực của Mục Vân quá mức cổ quái, hắn cũng khó nói.
- Sư tôn không cần lo lắng.
Tiêu Doãn Nhi cười nói:
- Hắn lợi hại hơn ta nhiều, hơn nữa, có đôi khi, năng lực của hắn, cũng không thể lấy cảnh giới để phán xét!
- Ồ?
Giữa hai hàng lông mày Huyền Sách, một nụ cười hiện lên.
Xem ra, Mục Vân này, rất không đơn giản.
Tứ đại tông môn cao tầng, đều mỗi người dặn dò một phen, các tông môn đệ tử, cũng là nhất nhất trở về.
- Tỷ thí tiếp tục tiến hành, kế tiếp, đều là đệ tử đứng đầu tông môn của mình, hy vọng các ngươi lấy hòa vi quý, quyết định thắng bại là được.
Cổ Thừa Phong giờ phút này ngữ trọng thâm trường nói.
Chỉ là giờ phút này, ai sẽ để lời này ở trong lòng.
Tứ đại tông môn đệ tử, hận không thể mỗi người chém giết thống thống khoái khoái, làm sao chịu lưu thủ?
Lời này của Cổ Thừa Phong bất quá chỉ là việc thường mà thôi.
- Được rồi, bắt đầu rút thăm đi.
Năm mươi vị đệ tử, giờ phút này nhất nhất đi ra.
- Số mười bảy.
Mục Vân ngẩng đầu, nhìn hai mươi lăm không gian linh cầu lơ lửng trên bầu trời, thở ra một hơi.
Trực tiếp tiến vào trong khong gian linh cầu, trước người Mục Vân, một đạo thân ảnh xuất hiện.
- Mục Vân.
- Là ngươi.
Nhìn thấy bóng dáng xuất hiện, khóe miệng Mục Vân hiện lên nụ cười.
Bá Ngọc Giang.
- Không sai, cuối cùng cũng gặp được người của Thông Thiên cốc.
Mục Vân cười nhạt nói:
- Xem ra, đệ tử Thông Thiên cốc, còn chưa tính là ngu xuẩn, có thể đạt tới bước này!
- Mục Vân.
Bá Ngọc Giang lại ho khụ, một luồng hồn thức hóa thành một đạo âm thanh, đi tới bên tai Mục Vân.
- Trác Kiếm Nhất không nói cho ngươi sao? Thông Thiên cốc cùng Kiếm Thần Tông chúng ta chính là liên hợp lại, đối phó Cửu Tinh Các cùng Huyền Minh điện. Ngươi hiện tại giả bộ bại cho ta, ngày sau ta chưởng quản một phương, nhất định giao trọng trách ngươi!
- Ồ?
Mục Vân cười lạnh đáp lại:
- Ta đi theo Trác Kiếm Nhất, chẳng phải càng thêm có tiền đồ sao?
- Ngươi sai.
Bá Ngọc Giang lại truyền âm nói:
- Trác Kiếm Nhất, căn bản không được cha ta yêu thích, tương lai chính là phó, không có thực quyền, đi theo ta, cam đoan bên trong Nam Trác Vực, ngươi muốn làm gì làm gì!
- Phải không?
Mục Vân không còn dùng hồn âm, giờ phút này nhìn Bá Ngọc Giang.
- Nói bậy nói bạ.
Một tiếng gầm thét, nhất thời vang lên.
Mục Vân quát:
- Kiếm Thần Tông ta, cùng Thông Thiên cốc các ngươi, đời đời là địch, ngươi lại dám nói tông chủ Kiếm Thần Tông ta là con trai của Cốc chủ Thông Thiên cốc? Chết đi!
Một tiếng gầm thét này, Mục Vân có thể nói dùng hết khí lực bình sinh, âm thanh xuyên thấu qua không gian linh cầu, giờ phút này truyền ra.
Trong nháy mắt, cả khán giả vây quanh, nghe rõ ràng.
Bá Ngọc Giang càng trợn tròn mắt.
Mục Vân này, có chuyện gì vậy?
Trác Kiếm Nhất bồi dưỡng hắn như thế, chẳng lẽ tiểu tử này, không biết bí mật của Thông Thiên cốc cùng Kiếm Thần Tông bọn họ sao?
- Chịu chết đi.
Mục Vân giờ phút này lại quát:
- Vu khống tông chủ ta, Bá Ngọc Giang, cho dù ngươi là Thiên Vương lão tử, hôm nay, cũng khó thoát khỏi cái chết!
Mục Vân dứt lời, thân ảnh nhanh chóng bay ra.
Bá Ngọc Giang bất quá chỉ là cảnh giới Thiên Thần viên mãn, làm sao có thể là đối thủ của Mục Vân, giờ khắc này, đã hoàn toàn bị dọa choáng váng.
Mục Vân này, hoàn toàn không dựa theo lẽ thường.
Trác Kiếm Nhất sao không nói cho hắn biết bí mật về hai đại tông môn.
Giờ phút này, Bá Ngọc Giang chỉ có một ý niệm trong đầu, nhận thua. Nhanh chóng nhận thua.
Khoản nợ này, ngày sau tính lại.
Nhưng Mục Vân làm sao có thể cho hắn cơ hội nhận thua.
- Chịu chết đi.
Phanh...
Một quyền nện xuống, cả người Bá Ngọc Giang hoàn toàn trợn tròn mắt.
Đầu óc choáng váng, trái phải, một câu cũng nói không nên lời.
Mục Vân đương nhiên không cho hắn cơ hội, một quyền này nện ra, quyền quyền đến thịt, nện vào mặt Bá Ngọc Giang.
Không bao lâu sau, cả người Bá Ngọc Giang đã hoàn toàn choáng váng đầu óc.
- Đủ rồi.
Đúng lúc này, Bá Thiên Tuyệt đột nhiên hét lớn một tiếng, đứng dậy.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân nhe răng cười, không nói hai lời, bàn tay vừa nhắc tới.
Phốc xuy một tiếng, đầu Bá Ngọc Giang trực tiếp tách ra khỏi thân thể hắn, máu tươi đầm đìa.
- Người của Thông Thiên cốc, cùng Kiếm Thần Tông ta, thế bất lưỡng lập, đều đáng chết.
Mục Vân lần nữa gầm thét, bàn tay nắm chặt, âm thanh rắc rắc vang lên, cả người Bá Ngọc Giang trở nên vụn.
Hồn thức, càng triệt để bị tiêu diệt, hóa thành một cỗ lực lượng tràn vào nguyên thần của Mục Vân.
- Ngọc Giang.
Nhìn thấy cảnh này, cả người Bá Thiên Tuyệt hoàn toàn tức giận.
- Mục Vân tiểu nhi, dám giết con ta, muốn chết.
Bá Thiên Tuyệt hoàn toàn thẹn quá hóa giận.
Mục Vân giờ phút này, trực tiếp rời khỏi khong gian linh cầu, hừ nói:
- Bá Thiên Tuyệt, lần tỷ thí này, phía trước chết bao nhiêu người? Ta không vi phạm quy tắc nhỉ!
- ngươi......
- Ta làm sao?
Mục Vân một lần nữa nói:
- Nhi tử ngươi chết, ngươi muốn báo thù, vậy ở đây, có bao nhiêu đệ tử đã chết, bao nhiêu người muốn báo thù?
Bạn cần đăng nhập để bình luận