Vô Thượng Thần Đế

Chương 2927: Thôn Linh Hồn Thú

Là từng bậc thang đá dẫn đến lòng đất.
Chỉ có điều, phía dưới tối đen một mảnh, không biết quang cảnh gì.
- Xuống xem một chút đi.
- Ừm.
Mọi người thỏa thuận, lập tức đi về phía dưới.
Những viên dạ minh châu chiếu sáng con đường phía trước.
Chuyến đi này, mọi người ước chừng đi xuống khoảng ngàn thước mới đến cùng.
Nhìn về phía trước đến cùng, tất cả mọi người đều cẩn thận.
Âm thanh ào ào vang lên, từng tiếng nước chảy vang lên.
Nhưng mọi người vẫn không thấy dấu vết của nước.
Một lần nữa đi về phía trước, dọc theo mặt đất, nhìn xung quanh, dưới ánh sáng mờ, làm cho mọi người một cảm giác bất ab.
Vù vù...
Đột nhiên, một tiếng thở dốc rất nhỏ vang lên.
Ô ô...
Dần dần, tiếng thở dốc biến thành tiếng ô la trầm thấp.
- A...
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết của một đệ tử đột nhiên vang lên, một cỗ khí tức huyết tinh khuếch tán ra.
- Mọi người cẩn thận.
Thư Khang cùng Thư Diệp hai người lập tức nhìn về phía bốn phía.
- A...
Nhưng vào lúc này, lại là một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Thư Khang và Thư Diệp căn bản không thấy tồn tại gì.
Hưu...
Bỗng nhiên, một tiếng phá không rất nhỏ vang lên, Mục Vân giờ phút này trực tiếp vung ra, bàn tay ngưng tụ thành móng vuốt.
Phốc...
Một trảo này, trực tiếp bắt được một đạo thân ảnh mềm mại.
- Hồn Thể.
Bàn tay Mục Vân vội vàng buông ra, chỉ là giờ phút này, trên lòng bàn tay đã xuất hiện một chút đen sầm.
- Hồn thể?
Mấy người Thư Khang nhất thời phản ứng lại, hoảng sợ nói:
- Chẳng lẽ là... Thôn linh hồn thú!
Thôn linh hồn thú, chính là một loại thần thú, nhưng loại thần thú này, trừ phi trạng thái công kích, nếu không không có thực thể tồn tại.
Mọi người nhất thời vây quanh một chỗ, nhìn bốn phía.
- Thôn linh hồn thú, chỉ có chờ lúc công kích mới có thể giết nó, hoặc là bám vào trong cơ thể người, mới có thể chém giết, nhất định phải một kích chém giết hồn phách, nếu không sẽ bất tử bất diệt.
Thư Khang nhất thời phân phó.
- A a...
Chỉ là lời hắn vừa dứt lời, mấy tên đệ tử chung quanh đã là khí tức tiêu tán, chết tại chỗ.
- Đáng giận.
Thư Khang khẽ quát.
Chỉ có Thiên Thần, khi đối mặt với Thôn Linh Hồn Thú, còn có một tia lực tự bảo vệ mình, Địa Thần cảnh, căn bản không đủ nhìn.
Nhưng đệ tử ở đây, cũng chỉ có hắn cùng Mục Vân cùng với Thư Diệp ba người là Thiên Thần sơ kỳ, những người khác, còn đang ở Địa Thần cảnh, cứ tiếp tục như vậy, mọi người tổn thất thảm trọng.
- Tụ tập cùng một chỗ, không nên tách ra.
Mục Vân đột nhiên bước ra, toàn thân cao thấp, tầng tầng lửa cháy, nóng rực thiêu đốt.
Thiên hỏa hóa thành một cái lồng giam, lúc này đem mọi người bao trùm tiến vào trong đó.
Trong nháy mắt này, thôn linh hồn thú, nhất thời không dám tới gần.
Thiên hỏa đối với chúng nó, thương tổn rất lớn.
Mà giờ khắc này, từng tiếng nổ vang lên, những thi thể trên mặt đất, đột nhiên một đám nhúc nhích.
Thôn linh hồn thú, vốn là hồn thể, nhưng có thể trong thời gian ngắn ở trong các vật thể khác, phát huy ra thực lực càng thêm cuồng bạo.
Một đệ tử đã chết, giờ phút này đứng dậy, nhìn thấy Mục Vân, cười nhạo nói:
- Tiểu tử, không nghĩ tới, ngươi cư nhiên có thiên hỏa trong người.
- Thiên Hỏa đối với thôn linh hồn thú nhất tộc chúng ta, tính sát thương khá lớn, Nhưng cũng có thể trợ giúp chúng ta rèn luyện thần hồn của mình cường đại.
- Vừa vặn, làm thịt ngươi, thu thiên hỏa của ngươi.
Nhất thời, mấy đạo thân ảnh nhất nhất lao ra.
- Khang sư huynh, chúng ta đi giúp Mục sư huynh đi.
- Đừng xúc động.
Thư Khang giờ phút này ngăn cản nói:
- Các ngươi căn bản không cách nào chống cự những thôn linh hồn thú kia, ta cùng Thư Diệp đi ra ngoài, các ngươi ở chỗ này chờ đợi, những thôn linh hồn thú kia, không dám tới gần các ngươi.
Thư Khang dứt lời, đã trực tiếp lao ra.
Thư Diệp trực tiếp đuổi theo, ba đạo thân ảnh, lưng dựa vào nhau.
- Các ngươi ra ngoài làm gì?
- Giúp ngươu.
Thư Khang vội vàng nói:
- Những thôn linh hồn thú này không biết thôn phệ bao nhiêu thần hồn, dị thường cường đại, ngươi một mình đối phó, quá khó khăn!
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Thư Khang, Mục Vân gật gật đầu.
- Tốt, hai người các ngươi cẩn thận.
Mục Vân dứt lời, nắm Hư Linh kiếm trong tay.
Giờ phút này, trên trường kiếm kia, hào quang chiếu sáng chung quanh, một đạo hỏa diễm bao trùm trên trường kiếm.
Phốc xuy một tiếng, đột nhiên vang lên, một đệ tử bị phụ thân, giờ phút này trực tiếp bị một kiếm mở nát bụng, âm thanh rầm rầm cùng tiếng thét chói tai vang lên, thôn linh hồn thú, lúc này nhất thời hóa thành mảnh nhỏ.
Bàn tay Mục Vân không ngừng, một kiếm một kiếm vẽ ra.
Âm thanh phốc phốc phốc vang lên, kiếm khí một đạo hơn một đạo, làm cho người ta có một loại cảm giác trùng kích cực kỳ mãnh liệt.
Mục Vân giờ phút này trong lòng càng như gương sáng.
Trong nháy mắt thôn linh hồn thú bị thiên hỏa cắn nuốt, liền bị hắn cắn nuốt, hóa thành một bộ phận thần hồn của mình.
Thần hồn của hắn, vào giờ phút này, từng bước lớn mạnh.
Thiên Thần cảnh, chủ tu thần hồn, thần hồn càng cường đại, độ sâu câu thông thiên địa chi hồn cũng càng lớn, lực lượng cũng càng mạnh.
Khi cuối cùng cường đại đến đỉnh phong, có thể trực tiếp ngưng tụ thần hồn thành Nguyên Thần.
Nguyên Thần độn thể mà ra, càng có thể phát huy ra thủ đoạn thần kỳ khó lường.
Chuẩn xác mà nói, Thiên Thần đến Thần Quân cảnh, chính là thần hồn không ngừng tăng lên, từ lượng biến, đạt tới chất biến.
Cuối cùng, thần hồn ngưng tụ, ngưng tụ thành Nguyên Thần, lớn mạnh thể lực.
Mục Vân hiện giờ, chính là dựa vào những lực lượng này, không ngừng tăng lên thần hồn của mình.
Từng tên đệ tử ngã xuống, cuối cùng, mấy tên đệ tử ban đầu chết đi, giờ khắc này đã bị Mục Vân chém giết hầu như không còn.
Những thôn linh hồn thú kia giờ phút này đã không còn đường lui.
- Ô...
Nhưng mà giờ phút này, từng tiếng ô minh đột nhiên vang lên, mặt đất giờ phút này, từng tấc tấc cao ngất lên.
Đột nhiên, sâu dưới lòng đất, nứt ra một khe hở, từng xúc tu rút ra.
Những xúc tu kia dâng lên, hấp thu từng con linh hồn thú trong bóng tối.
Rầm một tiếng nổ tung, mặt đất vỡ ra, một con thôn linh hồn thú cả người đen kịt, thể trạng trăm thước mênh mông cường đại, hiện hình xuất hiện.
- Thôn linh hồn thú, thôn linh hồn thú ngưng tụ ra chiến giáp.
Thư Khang giờ phút này sắc mặt hoảng sợ.
- Mau, mang theo chúng đệ tử chạy.
Mục Vân giờ phút này vội vàng quát.
Thôn linh hồn thú ngưng tụ ra chiến giáp, đã có thể hiện hình, hơn nữa bên ngoài thân chiến giáp bao trùm, thoạt nhìn uy vũ hùng tráng không nói, càng có một cỗ lực lượng bá đạo.
Thư Khang cùng Thư Diệp cũng biết, thôn linh hồn thú bực này đã vượt ra ngoài phạm trù bọn họ có thể chống cự.
Nó không cần mượn cơ thể con người, có thể chống cự thiên hỏa, đông đảo đệ tử ở lại nơi này, chỉ có thể là một con đường chết.
- Rút đi.
Thư Khang hét lớn một tiếng, mang theo chúng đệ tử, nhất thời rút lui khỏi nơi này.
Mục Vân cầm Hư Linh kiếm trong tay, đứng trước người Thôn Linh Thú khổng lồ.
- Nhất Nguyên Thiên Đạo Kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận