Vô Thượng Thần Đế

Chương 2010: Vạn người triều bái (2)

Bích Trung Thiên nhìn nữ nhi của mình, lần nữa nói:
- Tiểu Ngọc, ngươi phải hiểu được một chút, Mục Vân có thân phận khác biệt, chúng ta tồn tại đều vì hắn, chuyện khác, không cần suy nghĩ nhiều, đây là vì Mục tộc chúng ta quật khởi, ngươi hiểu không?
- Nữ nhi hiểu rõ, nữ nhi vĩnh viễn không thể nào quên bộ dáng của mẫu thân.
Ánh mắt Bích Thanh Ngọc hiện ra vẻ cừu hận, càng thêm mãnh liệt.
- Thật ra, ta cũng có phỏng đoán thân phận của chủ mẫu đại nhân, chỉ là cũng không dám xác định, nhưng tộc trưởng để thiếu tộc trưởng chịu đựng đông đảo trắc trở như thế, thậm chí đầu thai làm người, nhất định là có thâm ý của hắn, chúng ta không cần nghĩ quá nhiều.
- Còn nữa, lần này nếu không phải bởi vì tộc trưởng bị thương rất nặng trong một trận chiến kia, hiện tại, bảy tộc viễn cổ, hai tộc tân tấn làm sao có thể đạt được gian kế.
Bích Trung Thiên nói đến chỗ này, trong lòng cũng dâng lên một cỗ tức giận.
Chỉ là, lời nói yếu ớt không hiểu thấu này chung quy tan đi trong trời đất, không người nào có thể biết được.
- Hảo, trước mắt, tông chủ rời đi, hiện tại Bích Lạc hoàng tuyền tông, sẽ tinh thần sa sút một đoạn thời gian, tiếp theo, chúng ta chỉ cần lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi thiếu tộc trưởng dần dần trưởng thành.
- Vâng!
...
Thời gian từ từ trôi qua.
Đoạn thời gian này, toàn bộ Nam Kiếm vực có thể nói là phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Càn Khôn sơn trang bị Thiên Kiếm lâu điên cuồng đả kích.
Mà thành viên còn thừa của Hoàng Cực thế gia lần này toàn bộ gặp nạn, bị Bích Lạc hoàng tuyền tông dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt.
Lần này, là diệt vong chân chính.
Bạch Ngân cấp thế lực khổng lồ đứng sừng sững ở Trầm Luân Chi Địa hiện tại ngay cả bột phấn đều không thừa.
Quan trọng nhất là, Bích Lạc hoàng tuyền tông dùng thủ đoạn lôi đình, thực sự để người không kịp phản ứng.
Mà làm cho đám người khiếp sợ nhất là, Thiên Kiếm lâu biểu hiện ra thực lực.
Càn Khôn sơn trang, mặc dù đánh mất chủ lực, thế nhưng căn cơ vẫn còn ở đó.
Thế nhưng Thiên Kiếm lâu chỉ tốn thời gian một năm bức toàn bộ Càn Khôn sơn trang đến tuyệt địa.
Chỉ bất quá, thủ đoạn Thiên Kiếm lâu xử lý không có huyết tinh như Bích Lạc hoàng tuyền tông, người phản kháng, giết, người đầu hàng, mời chào.
Toàn bộ Nam Kiếm vực xuất hiện cách cục mới.
Càn Khôn sơn mạch, Thiên Kiếm lâu.
Trầm Luân Chi Địa, Bích Lạc hoàng tuyền tông.
Tử Hoàng đại địa, Tử Hoàng tháp.
Chủ Tể Chi Uyên, Tam Cực Thiên Minh.
Nhưng khổ não nhất lại là Tam Cực Thiên Minh.
Để bọn hắn bất ngờ là Bích Lạc hoàng tuyền tông cường đại.
Lần này, tam đại tông môn cơ hồ là thu đầy bồn đầy bát, thế nhưng Tam Cực Thiên Minh lại là đồ thu nhỏ đệ lại một nửa.
Những cái thành trì trước kia cắt ra nhường đi, căn bản không thể đòi trở lại.
Thua thiệt này, bọn hắn không thể không chịu đựng.
Một ngày này, đám người Mục Vân rời khỏi Thiên Kiếm lâu.
Nhìn Nam Cực chi địa, Mục Vân thổn thức không thôi.
Hắn tóm lại là muốn tiến lên.
Lần này là chân chính rời đi.
Đại bộ đội tiến lên, mục đích là Càn Khôn sơn trang.
Bích Lạc hoàng tuyền tông hứa hẹn năm kiện hồn giai Tiên khí, đã là đưa tới, nơi cũ của Càn Khôn sơn trang bị Bích Lạc hoàng tuyền tông gia cố trận pháp.
Tông môn mới rực rỡ hẳn lên để đám người giờ khắc này thổn thức không thôi.
Theo đại bộ đội tiến lên, diện mạo Càn Khôn sơn trang dần dần xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Trong sơn mạch liên miên chập trùng, một quái vật khổng lồ bình yên đứng sững.
Mục Vân đi tới trước sơn môn, nhìn hai sơn phong nguy nga đứng vững, hai phiến đại môn ở giữa sơn phong không quá to lớn. Cao khoảng chừng mấy trăm thước.
Mà quan trọng nhất là,bên trái kia, ba chữ chữ lớn rồng bay phượng múa, biểu lộ ra khá trương dương.
- Thiên Kiếm lâu!
Phía sơn phong bên phải thì khắc pho tượng của một nhân vật.
Nhìn kỹ lại, đúng là hắn.
Kẹt kẹt...
Ngay hiện tại, hai phiến cửa gỗ lớn cao mấy trăm thước bắt đầu mở ra.
Đông...
Một tiếng vang trầm trầm, trống nổi động thiên.
Tiếng bịch bịch vang lên, Mục Vân tiến lên, bên trong sơn môn có thân ảnh liên miên bất tuyệt quỳ một chân trên đất.
Khí tức bên trong toàn bộ sơn môn trầm trọng đại khí.
Nhìn thấy đệ tử sắp xếp chỉnh tề hai bên quỳ một chân trên đất, trầm mặc không nói, cúi đầu.
Khóe miệng Mục Vân mang theo nụ cười.
Một bước bước ra, tiến vào Càn Khôn sơn trang.
Chính xác mà nói, không phải Càn Khôn sơn trang, mà là... Thiên Kiếm lâu.
Thiên Kiếm lâu mới, Thiên Kiếm lâu có được thực lực Bạch Ngân cấp thế lực.
Từng bước một, vạn người triều bái, Mục Vân, thẳng tắp đi đến kia đỉnh sơn môn.
Cái này chỉ là bước đầu tiên hắn đi về phía địa vị vương giả của mình mà thôi.
- Đứng dậy!
Hai tay vung lên, nhìn đám người, Mục Vân chậm rãi nói.
Tiếng ào ào ào vang lên, nhìn phía dưới một cái, trọn vẹn mười mấy vạn người.
Thiên Kiếm lâu thêm ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực, lại thêm đệ tử Càn Khôn sơn trang lưu lại.
Đây là Thiên Kiếm lâu hiện tại.
- Bắt đầu từ hôm nay, Thiên Kiếm lâu phân chia, Nhất Diệp kiếm phái, Tẩy Kiếm các, Tinh Nguyệt kiếm phủ, Cửu Trọng môn, Thông Thiên kiếm tông, ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực, lại phân chia xuống thì là Phàm Thiết cấp thế lực, cần mọi người tiến hành chỉnh hợp địa thế Càn Khôn sơn mạch.
- Ít ngày nữa, ta sẽ đi tới Cửu Tiên các, xin nâng cấp Thiên Kiếm lâu trở thành Bạch Ngân cấp thế lực.
- Đến thời điểm đó, tất cả công việc sẽ rõ ràng chi tiết.
- Vâng!
Đám người trùng trùng điệp điệp đồng loạt trả lời.
Mục Vân nhìn hết thảy, chậm rãi thở ra một hơi.
Cửu Tiên các, Hoàng Kim cấp thế lực.
Lần này đi tới Cửu Tiên các, tấn thăng Thiên Kiếm lâu làm Bạch Ngân cấp thế lực, tiếp theo cần suy nghĩ bước kế tiếp nên làm như thế nào.
Bận rộn cả ngày, phong thưởng người vị trí để Mục Vân nhức đầu không thôi.
Còn tốt Diệp Tuyết Kỳ một mực ở bên cạnh giúp đỡ, nếu không hắn nếu thật bận bịu không có chỗ thở dốc.
Năm đó, chuyện Vân Minh, những tình huống này đều là sư tôn hắn, Mạnh Tử Mặc ra mặt.
Nếu không, dựa theo tiết tấu của hắn, chỉ sợ Vân Minh sớm đã gà bay chó chạy.
Dần dần, mặt trời lặn phía tây, Mục Vân mới đến bên trong gian phòng nghỉ ngơi, nằm ở trên giường, không có một tia khí lực.
- Quả thực là còn muốn vất vả hơn tu luyện.
Mục Vân im lặng nói.
Diệp Tuyết Kỳ đi tới, ngồi ở bên cạnh, kiên nhẫn đấm lưng cho Mục Vân.
- Những chuyện này tính toán cái gì, chỉ là tràng diện vừa bắt đầu ứng phó thôi, chân chính phía dưới mới là lao tâm lao lực nhất, nếu không ngươi cho rằng, chủ nhân một môn rất nhẹ nhàng?
Diệp Tuyết Kỳ cười nói.
- Đúng vậy đúng vậy, chỉ là hồi lâu không có bận rộn như vậy, đột nhiên bận rộn vẫn còn có chút không thích ứng.
Nghe đến lời này, Diệp Tuyết Kỳ cũng đau lòng Mục Vân.
- Bất quá còn tốt có Diệp tỷ tỷ bồi tiếp, nếu không... Thật sự sẽ mệt chết người!
Mục Vân trêu tức cười một tiếng, đưa tay vòng qua eo Diệp Tuyết Kỳ, đầu chôn ở trong ngực, một cỗ hương thơm úp mặt mà tới.
- Ồ? Thật sao?
Nhìn thấy Mục Vân cử động vô lại, Diệp Tuyết Kỳ lại khá có thâm ý cười nói:
- Ngươi có nhiều mỹ kiều thê như vậy ở bên người, Diệp tỷ tỷ ta thế nhưng là lão bà, chỉ sợ ngươi không còn quá hứng thú, lại gặp được mấy thê tử như hoa như ngọc kia của ngươi, đã quên ta rồi.
- Ngươi cũng đừng giảo biện, ta thế nhưng nhớ kỹ, ngươi kiếp trước làm những chuyện hỗn trướng kia.
Bị Diệp Tuyết Kỳ nhìn chằm chằm, mặt mo Mục Vân đỏ ửng.
Kiếp trước... Đúng là rất làm ẩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận