Vô Thượng Thần Đế

Chương 337: Triệu Hoán Tử Viêm Lang

- Ai dám động đến Mục đạo sư của ta!
- Giết không tha!
- Một người cũng không để lại!
Trong khoảnh khắc, trong đâm nghiêng, nhân mã Thông Thần các chạy đến, những người kia, xông về phía trước vạn người, khoảng chừng mấy ngàn bóng người.
Đây chính là nội tình của Thông Thần các ba năm qua.
- Tiêu gia ta thực hiện lời hứa ba năm trước đây, đến đây bảo hộ tộc trưởng Mục gia - Mục Vân!
Ngay tại giờ phút này, một tiếng quát vang lên, Tiêu Khánh Dư một ngựa đi đầu, mang theo đội ngũ đen nghịt, từ trong đâm nghiêng giết ra.
Tiêu gia lại vào lúc này xuất thân viện thủ.
- Mục đạo sư, thật là ngươi...
Nhìn thấy Mục Vân, hai mắt Tiêu Khánh Dư đỏ bừng, quỳ phù phù trên mặt đất, mãnh liệt đập đầu xuống đất, nói:
- Học viên Tiêu Khánh Dư, thỉnh tội với Mục đạo sư, học viên đáng chết, lúc Mục đạo sư nguy nan...
- Lúc ta nguy nan, không phải ngươi đã xuất hiện sao?
Mục Vân kéo Tiêu Khánh Dư, cười ha hả nói:
- Cha mẹ của ngươi cố chấp, sao lại cho ngươi mang nhân mã Tiêu gia đến?
- Cha mẹ ta đúng là cố chấp, mà ta mới là tộc trưởng đương nhiệm Tiêu gia, mà hiện tại, ta là Thông Thần cảnh!
Tiêu Khánh Dư nghiêm nghị nói:
- Cha mẹ, không thể không nghe ta!
- Mục Vân...
Tiêu Doãn Nhi một thân váy sam màu đen, hiển thị rõ dáng người yểu điệu, nhìn Mục Vân, chiếp tiếng nói:
- Thật xin lỗi, ta...
- Không có gì phải xin lỗi, bất cứ chuyện gì cũng không phải trách cô!
Mục Vân mỉm cười, nhìn Tiêu Doãn Nhi.
Hắn thực sự không muốn lại chọc tới bất kỳ một nợ tình nào!
Sắc mặt Tiêu Doãn Nhi có chút thất lạc, cúi đầu.
- Tiêu Khánh Dư, tiểu tử ngươi có tới hay không cũng không quan trọng.
Nhìn thấy nhân mã Tiêu gia, Cảnh Tân Vũ ha ha cười nói:
- Ngươi cho rằng Thông Thần các ba năm này chỉ là làm ăn sao?
Nhìn đám người phía sau, Cảnh Tân Vũ quát:
- Các huynh đệ cửu ban, hôm nay tái tụ họp, để chúng ta giết cho thống khoái, để Nam Vân Đế Quốc biết, Mục đạo sư dẫn đầu cửu ban vĩnh viễn không bị dập tắt!
- Tốt!
- Tốt!
- Tốt!
Trong đám người, vang lên từng tiếng hò hét, đám người cửu ban mang theo tích lũy ba năm này tại Nam Vân Đế Quốc, triệt để đánh tới.
- Chỗ Tộc trưởng, sao có thể thiếu được chúng ta!
Ngay vào giờ phút này, lại có một nhóm nhân mã, trọn vẹn gần vạn người giết tới đây.
Một người cầm đầu, mặc trường bào, khí độ bất phàm, trên trán nhiều hơn mấy phần thành thục và cứng cỏi.
- Mục Phong Hành!
- Tiểu tử ngươi, xem như đến rồi!
Nhìn thấy Mục Phong Hành, mấy người Hoàng Vô Cực, Tiêu Khánh Dư lại cười ha ha nói.
- Ca, đây đều tộc nhân Mục gia chúng ta tản mát ở khắp nơi trên Nam Vân Đế Quốc, cùng với một ít cảnh hộ vệ trung thành, ta mang về vị trí tộc trưởng này cho ngươi.
Nhìn phía sau đám người, Mục Vân cũng nhịn không được kích động.
Hắn, không phải một người độc chiến!
Sau lưng của hắn, có học sinh của hắn, bằng hữu của hắn, huynh đệ của hắn, còn có người yêu của hắn.
Tối nay, nhất định là một đêm Mục gia lại lần nữa quật khởi!
- Giết!
Ra lệnh một tiếng, Mục gia, các võ giả Tiêu gia cùng với Thông Thần lần nữa xông ra.
- Bắc Nhất Vấn Thiên, bây giờ ta không có thời gian chơi với ngươi, giải quyết xong Mục Vân kia, ta sẽ đánh với ngươi một trận.
- Cũng vậy!
Liên tiếp các thế lực xuất hiện làm cho Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng đều sững sờ.
Bọn hắn sao có thể nghĩ đến, Mục Vân tích lũy lại đến mức độ này.
- Mục Vân, xem ra ta vẫn xem thường ngươi!
Mạnh Quảng Lăng rơi xuống, cười lạnh nói:
- Nhưng mà, ngươi cho rằng như vậy là ngươi đã có thể thắng rồi sao?
- Một vạn người của Lục Ảnh huyết tông ta cũng có thể giết ngươi không chừa mảnh giáp.
Mạnh Quảng Lăng đắc ý cười nói:
- Cái này còn nhiều hơn thua thiệt đan dược và thần binh của ngươi.
- Ồ? Thật sao?
Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Vậy ngươi bây giờ nhìn, nhân mã Lục Ảnh huyết tông của ngươi biến thành dáng dấp ra sao rồi?
Hai phe nhân mã giao chiến, tiếng gào thét điếc tai nhức óc, mà khi đám người Thông Thần các giao chiến với nhân mã Lục Ảnh huyết điện, một đao một kiếm va nhau, âm thanh ca ca vang lên, đao kiếm trong tay nhân mã Lục Ảnh huyết tông trong khoảnh khắc biến thành sắt vụn, bị một đao của đối thủ chặt thành hai nửa, hoặc là một kiếm đâm chết.
- Tại sao có thể như vậy?
Càng có thậm chí, thế mà là đứng tại chỗ, hoặc là đau bụng, hoặc là cánh tay run lên, căn bản không có bất luận kỳ phản kháng nào đã bị đánh giết.
- Mục Vân, ngươi vô sỉ, ngươi lại động tay chân trên đan dược, thần binh.
Mục Vân cười không nói.
- Ngươi độc như vậy, cũng đừng trách ta độc ác hơn!
Sắc mặt Mạnh Quảng Lăng xấu hổ giận dữ, bàn tay xốc Nhân Hoàng Kinh lên, âm thanh rầm rầm liên tục vang lên, Nhân Hoàng Kinh kia lần nữa bị mở ra.
Trong âm thanh ầm vang, Nhân Hoàng Kinh rơi vào một tờ phía trên, Mạnh Quảng Lăng nôn trên Nhân Hoàng Kinh một ngụm tinh huyết.
Rống...
Trong khoảnh khắc, phía trên Nhân Hoàng Kinh xuất hiện một bóng mờ, hư ảnh bỗng nhiên xuất hiện rít lên một tiếng. Ngay sau đó, đám người cảm giác được, toàn bộ Nam Vân thành hình như cũng đang run rẩy.
- Xảy ra chuyện gì?
- Tình huống như thế nào?
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Đám người còn chưa kịp phản ứng, không bao lâu, ngoài Nam Vân thành đã vang lên từng tiếng gầm gừ.
- Ngươi cho rằng, chỉ có ngươi có lưu thủ ở sau sao?
Sắc mặt Mạnh Quảng Lăng dữ tợn quát:
- Ba năm trước, thú triều đột kích, hôm nay, thú triều vẫn sẽ thôn phệ tất cả mọi người các ngươi!
Mạnh Quảng Lăng nói, toàn bộ hai tay đập vào phía trên Nhân Hoàng Kinh, từng tia tiên huyết từ trong thân thể của hắn tiến vào Nhân Hoàng Kinh trong.
Mà đỉnh đầu hư ảnh cự thú kia cũng là trở nên càng thêm ngưng thực.
Nơi xa, tiếng gào thét từ xa đến gần, rốt cục chạy vào trong Nam Vân thành.
Sớm tại một khắc chiến đấu bắt đầu, Mạnh Quảng Lăng đã làm tốt dự định, tiêu diệt tứ đại thế lực chính là để Tử Mộc bái nhập vào Lục Ảnh huyết tông, nếu như Tử Mộc không đồng ý, vậy cũng chỉ có chết.
Thông Thần các cũng sẽ bị đại quân linh thú san bằng.
Cho nên, hắn sớm đã chỉ huy linh thú đến thành ngoài.
- Ngươi cho rằng, chỉ có ngươi có lưu thủ ở sau sao?
Nhìn Mạnh Quảng Lăng, Mục Vân đột nhiên nói:
- Mạnh Quảng Lăng, ngươi tự nhận là thông minh, thế nhưng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, chỉ là không biết, đại quân linh thú của ngươi so sánh với đại quân linh thú thì có uy lực như thế nào?
Mục Vân vừa dứt lời, trong miệng vang lên một tiếng sói tru.
Ngao...
Dưới bầu trời đêm cô tịch, miệng Mục Vân phát ra một tiếng sói tru.
Ngay sau đó, từ vùng ngoại thành Nam Vân thành liên tục vang lên tiếng sói tru, theo nhau mà tới, âm thanh sóng sau cao hơn sóng trước.
- âm thanh là từ... khu nhà cao cấp ta mua cho Mục đạo sư truyền tới?
Tề Minh sững sờ:
- Chính là phương hướng kia, thì ra là thế...
Cho đến bây giờ, hắn rốt cục hiểu rõ, vì sao Mục Vân lại yêu cầu hắn mua một ngôi nhà ở vùng ngoại thành.
Ngao...
Nương theo tiếng rống của Mục Vân vừa dứt, dần dần, nhiệt độ xung quanh dần dần tăng lên, từng quái vật hai mắt lóe lục quang màu tím, dần dần tới gần.
Những quái vật màu tím kia đều cao khoảng ba, năm mét, trên dưới toàn thân lượn lờ ngọn lửa màu tím.
Ngọn lửa màu tím quay xung quanh lang thú quái dị.
- Tử Viêm Lang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận