Vô Thượng Thần Đế

Chương 1049: Phá trận (1)

Mục Vân bất đắc dĩ cảm.
Đoạn đường này đi tới, hắn ngay cả hô hấp đều cảm giác rất gian nan.
- Tiểu tử thúi, đừng có đùa hoa chiêu gì!
Bạt Thiên lão tổ hừ một tiếng, Mục Vân cảm giác toàn thân nhẹ nhõm.
- Đùa nghịch hoa chiêu gì!
Mục Vân im lặng nói:
- Vừa rồi một chưởng kia kém chút bị ngươi chụp chết, bây giờ ta bay cũng không nổi!
- Tiểu tử ngươi!
Bạt Thiên lão tổ quát:
- Đúng, ngươi không nói, ta kém chút quên, ngươi chỗ thi triển là thứ gì? Lão tử tung một chưởng, thế mà không có đập chết ngươi.
Bạt Thiên lão tổ lúc này mới nghĩ đến.
Hắn nhưng là cảnh giới Sinh Tử cảnh lục trọng, một bàn tay, đừng nói là Mục Vân, chính là tông chủ ngũ đại thế lực, đoán chừng cũng muốn chôn vùi một nữa cái mạng.
Thế nhưng Mục Vân nhìn qua, tựa hồ bị thương rất nghiêm trọng, nhưng qua một hồi thời gian, nhìn thế mà mang theo một ít cảm giác sinh long hoạt hổ.
- Ai cần ngươi lo!
Mục Vân tức giận nói.
- Ngươi...
- Bạt Thiên!
Nhìn thấy Bạt Thiên lão tổ muốn ra tay với Mục Vân, Lạc Thiên Vương khẽ quát một tiếng:
- Mỗi người đều có bí mật của mỗi người, Mục Vân cũng không ngoại lệ, thí dụ như, hắn căn bản không phải người Ngũ Hành tiểu thế giới.
- Xem ra các ngươi biết tất cả mọi chuyện!
Mục Vân khoát tay áo, nói:
- Đã như vậy, cũng không có gì ẩn tàng, các ngươi muốn làm sao, nói thẳng đi!
- Ha ha, ngươi cũng không cần tuyệt vọng, chúng ta chỉ dẫn ngươi đi gặp một người.
Lạc Thiên Vương ha ha cười nói:
- Đến mức kết quả, cũng không phải chúng ta có thể dự liệu, sống hay chết, đều xem chính ngươi.
- Gặp một người?
- Nếu không tiểu tử ngươi coi là gì?
Bạt Thiên lão tổ hừ hừ nói:
- Bằng không lão tử đã sớm gỡ xương cốt cả người ngươi ra, còn có thể để ngươi ở đây nhảy loạn nói chuyện cùng chúng ta!
- Ha ha, có thể để cho hai vị đại năng Sinh Tử cảnh lục trọng hao tổn tâm cơ bắt ta, xem ra người này tám thành là Ngũ Hành Đại Đế.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, hai người lại đồng thời sững sờ.
- Ngươi không sợ?
- Ta sợ cái gì?
Mục Vân ha ha cười nói:
- Chỉ là tiểu thế giới, tự xưng Đại Đế, thật đúng là dám, người như hắn, chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi!
- Ngươi muốn chết!
- Ồ? Vậy theo ngươi nhìn, như thế nào là Đại Đế?
Ngũ Hành Lạc Thiên nhìn Mục Vân, ha ha cười nói.
- Cái gọi là Đại Đế, biên giới vạn dặm, một người hô, ức người ứng, cái này vạn dặm, như thế nào chỉ là một tiểu thế giới có thể so sánh.
Mục Vân cười nói:
- Chân chính Đại Đế, thống ngự vạn chúng, vạn chúng kia là vạn chúng tiên nhân, vạn chúng thần minh, mà không phải vạn chúng tiểu thiên thế giới.
- Xem ra ngươi biết, đúng là không ít.
- Còn tốt, có một chút như vậy.
- Miệng lưỡi trơn tru, hiện tại nhìn ngươi có thể nói, chờ đến thời điểm ngươi nhìn thấy Đại Đế, hi vọng ngươi còn có thể có thể nói như thế.
Bạt Thiên lão tổ hừ một tiếng.
Phía trước, cảnh trí dần dần phát sinh biến hóa.
Một tòa thành trì chiếm diện tích rộng lớn bất ngờ xuất hiện.
Tòa thành trì này chính là đại bản doanh của Ngũ Hành thiên phủ - Ngũ Hành thành!
Chỉ là bên trong thành trì này, nhìn qua quy mô bất quá mấy chục vạn người, nhưng nhìn kỹ lại, lại có thể phát hiện, những bóng người lui tới, toàn bộ là võ giả.
Mà ở trung ương thành, một tòa thành bên trong thành, ngạo nghễ đứng sững.
Nhìn thành trong thành, trong lòng Mục Vân dâng lên một cảm giác khó tả.
- Nơi này, chính là đại bản doanh Ngũ Hành thiên phủ các ngươi?
Mục Vân nhìn phía dưới cười nói:
- Bất quá, có mấy phần huyền diệu ở bên trong!
- Ừm? Ngươi có thể nhìn ra huyền diệu? Cái gì huyền diệu?
Lạc Thiên Vương đối với Mục Vân càng ngày càng có hứng thú.
Kiến thức và ăn nói người này, hoàn toàn không giống như là một hậu bối, ngược lại có thể sánh vai cùng hắn.
- Trận pháp huyền diệu!
Mục Vân ha ha cười nói.
- Ồ? Ngươi còn hiểu trận pháp?
Bạt Thiên lão tổ hừ hừ nói:
- Trận pháp Ngũ Hành thiên phủ ta tại toàn bộ Ngũ Hành tiểu thế giới, đều là quán quân, năm lão già kia cho dù tiến đánh đến Ngũ Hành thiên phủ chúng ta, chúng ta đóng cửa không ra, cũng có thể để cho trận pháp này ngắn cách bọn hắn ở bên ngoài.
- Ồ? Không nhất định đâu.
Nghe đến lời này, Mục Vân lại ha ha cười nói.
- Tiểu tử, ngươi bớt ở chỗ này múa rìu qua mắt thợ!
Bạt Thiên lão tổ nói:
- Nói như vậy, ngươi có thể nhìn ra trận pháp này huyền diệu, tiến vào bên trong đại trận?
- Tiến vào đại trận tính tính tính toán cái gì, trận pháp này, chỉ cần một hơi ta liền có thể phá vỡ, khiến cho nó mất đi hiệu lực.
- Ha ha ha...
Nghe thấy Mục Vân nói lời cuồng vọng, Bạt Thiên lão tổ lại đột nhiên cười lên ha hả.
Mấy tên trưởng lão sau lưng cũng lộ ra một tia đùa cợt trên mặt.
Lòe người, bọn hắn không phải chưa từng thấy qua, chỉ là lòe người giống như Mục Vân, bọn hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy.
- Tiểu tử, ngươi nếu có thể phá vỡ trận này, Bạt Thiên lão tổ ta đảm bảm ngươi không chết.
- Tốt!
Bạt Thiên lão tổ vừa dứt lời, Mục Vân đáp.
Nhìn thấy Mục Vân dứt khoát trả lời, Bạt Thiên lão tổ chỉ cảm thấy mình tựa hồ trúng kế của hắn.
Tiểu tử này, tựa hồ vừa rồi đang gài bẫy hắn.
Chỉ bằng vào Mục Vân Vũ Tiên cảnh thập trọng, phá vỡ đại trận?
Nói đùa cái gì!
- Tiểu tử, vậy ngươi đi thử một lần!
Bạt Thiên lão tổ nói:
- Nếu làm không được, lão tổ ta hủy đi hai cây xương sườn của ngươi.
Nghe đến lời này, Mục Vân phi thân xuống, đi tới trước Ngũ Hành thành.
Chỉ là một cái trận pháp, thật đúng là không bị Mục Vân để ở trong mắt.
Chỉ là giờ khắc này, hắn lại không phải vì sính cường hiếu thắng.
Trước mắt, bị ngũ đại thế lực từ bỏ, hai lão quái này vật đưa mình đến Ngũ Hành thành, không biết muốn làm gì.
Ai biết kia Ngũ Hành Đại Đế gặp hắn là vì chuyện gì.
Mà lại càng quan trọng hơn là, hiện tại có thể bảo vệ tính mệnh hắn, cũng chỉ có chính hắn.
Nếu như Ngũ Hành Đại Đế muốn giết hắn, sẽ không để cho hai vị lão quái dẫn hắn tới đây.
Nếu như không phải, vậy thì nhìn xem tình huống.
Mình càng cần thể hiện ra chỗ đặc thù của mình.
Để Ngũ Hành Đại Đế đầy đủ coi trọng đối với mình.
Phá trận, không nhất định cần thực lực cường đại, có thể tìm tới trận pháp mới là quan trọng nhất.
Có lẽ, mình thể hiện ra thực lực cùng thiên phú càng mạnh, Ngũ Hành Đại Đế hứng thú về mình càng lớn.
Đến thời điểm đó, cho dù đàm phán, mình cũng có một chút thẻ đánh bạc.
Thả người xuống, Mục Vân đi đến bên tường thành.
Bàn tay chạm đến ở trên tường thành, Mục Vân bắt đầu vây quanh toàn bộ Ngũ Hành thành.
Đi lần này, đi ba bốn canh giờ.
Thẳng đến cuối cùng, Mục Vân đi đến một nơi, dừng bước lại.
- Tiểu tử ngươi, đến cùng được hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận