Vô Thượng Thần Đế

Chương 409: Huyền Vũ Phi Thiên Trận (1)

- Mục Vân...
Ngươi đừng quá mức.
- Ba ức!
- Ngươi...
Sắc mặt Thạch Trung Nguyên như heo lá gan, nhìn Mục Vân, nhịn không được quát.
- Tốt, ba ức, ta đáp ứng ngươi!
Thạch Trung Nguyên chưa mở miệng, một bên khác, Thánh Vũ Phong lại đột nhiên nói.
- Ngươi ngậm miệng, bây giờ ta còn chưa nói giá tiền với ngươi.
Mục Vân đột nhiên quát.
Thánh Vũ Phong bị nghẹn một hơi, nhìn Mục Vân, miệng ngập ngừng, cuối cùng vẫn không tiếp tục mở miệng.
Thánh Tâm Duệ chính là thiên tài luyện đan của Thánh Đan tông, càng là cháu của hắn, Bắc Nhất Vấn Thiên bỏ mình, Thánh Đan tông thiếu khuyết là một vị thiên tài, thế nhưng Thánh Tâm Duệ không giống.
Hắn là con trai của tông chủ!
Cũng là Mục Vân biết rõ điểm này, cho nên hắn không giết Thánh Tâm Duệ, nếu không Thánh Vũ Dịch khủng bố sẽ liều lĩnh, trực tiếp chơi xong mạng nhỏ của hắn.
Mà Thánh Vũ Phong càng kiêng kị điểm này, vạn nhất Mục Vân cá chết lưới rách, giết Thánh Tâm Duệ, chỉ sợ đại ca sẽ làm thịt hắn.
Mục Vân chính là bắt lấy điểm này, cho nên không sợ hãi.
- Ba ức, ta giao!
Thạch Trung Nguyên cuối cùng bình định xuống, âm thanh lạnh lẽo đáng sợ.
- Ngươi trước tiên thả nhi tử ta ra.
- Ngươi tưởng ta ngốc sao?
Mục Vân bĩu môi nói:
- Thả hắn, ta lấy cái gì thu linh tinh của ngươi? Đừng nói nhảm, đại quân cút đi, ngươi trở về lấy, trong ba ngày không cầm đến, ngươi cứ đợi đến nhặt xác hắn đi.
- Ngươi dám?
- Ta có cái gì không dám? Người chim chết hết, bất tử vạn vạn năm, đã bị các ngươi bức đến mức này, còn có cái gì mà ta không dám sao?
- Tốt, ngươi lợi hại, Mục Vân!
Thạch Trung Nguyên tay áo hất lên, trực tiếp rời khỏi.
- Ghi nhớ, ba ngày sau, chính ngươi đến, thêm một người, Thạch Kinh Thiên sẽ thiếu đi một chi, đến khi ta đoạn năm chi của hắn, cũng đừng trách ta.
Đoạn năm chi!
Thạch Trung Nguyên xoay người lảo đảo một cái, kém chút té ngã trên đất.
Chỉ là, lúc này, hắn nhiều lần áp chế lửa giận trong lòng mình, dần dần rời khỏi.
- Được rồi, tiếp theo đến lượt ngươi!
Mục Vân nhìn Thánh Vũ Phong, nói thẳng:
- Con của hắn cũng giá trị ba ức, cháu ngươi giá trị nhiều ít?
- Bốn ức!
Thánh Vũ Phong nói thẳng.
Hắn xem như sợ Mục Vân, cùng hắn bị hố, không bằng trực tiếp kêu giá.
- Thống khoái như vậy? Vậy thì năm ức đi!
Mục Vân nói thẳng:
- Ba ngày, trong vòng ba ngày đưa tới, ngũ ức Tinh Linh hạ phẩm, thiếu một viên, thiếu một chi!
- Tốt, tốt!
Thánh Vũ Phong trực tiếp rời khỏi, mang theo đại quân rút lui.
Nơi này, hắn là một khắc không muốn đợi.
Hắn thực sự không muốn dây dưa với Mục Vân.
Người này nhìn làm người ta rất là ghen ghét.
Nếu như không phải hắc y lão nhân kia ở bên cạnh, kẻ này đã sớm chết ngàn vạn lần.
Mắt thấy một trận đại chiến sắp kéo ra, kết quả lại là kết thúc không biết nên khóc hay cười như vậy, mọi người ở đây đều kinh ngạc một trận.
- Tranh thủ thời gian rút lui!
Nhìn đám người trên tường thành phía sau, Mục Vân trực tiếp quát.
Hôm nay, nếu không phải Vạn Vô Sinh, kia Bạch Trảm Phong và Thánh Vũ Phong cùng với Thạch Trung Nguyên, làm sao có thể kết thúc như thế.
Chỉ là, hôm nay từ ước định xem ra là hắn đã cho Thánh Đan tông và Tụ Tiên các một cái tát vang dội, thế nhưng trên thực tế, lại là hắn đưa tới họa sát thân cho mình.
- Vạn lão ca, hai ngày này, ta có chuyện quan trọng đi làm, an nguy của Đông Vân thành, chính làm phiền ngươi.
- Cẩu thí!
Nghe thấy lời này, Vạn Vô Sinh hùng hổ nói:
- Phiền phức cái gì? Ca ca ta ở đây, người nào muốn động ngươi, nhất định phải bước qua ta trước, còn nói phiền phức, ngươi còn coi ta là huynh đệ của ngươi sao?
- Ách, đúng vậy!
Mục Vân vỗ đầu, một mặt im lặng.
Vạn Vô Sinh này làm sao vẫn giống như vạn năm trước vậy, vẫn đần độn, toàn cơ bắp đi đến cùng.
- Nhạc phụ đại nhân, hôm nay cảm ơn, ngày khác, nhất định hậu báo.
- Miễn đi!
Vương Chí Kiệt khoát tay, nói:
- Tiểu tử ngươi bảo trụ mạng của mình là được, báo đáp ta thì đối đãi với nữ nhi ta cho tốt!
- Nhất định nhất định!
Mục Vân phát hiện, Vương Chí Kiệt cũng rất nhiều ý tứ, mặc dù ngoài miệng nói là vì nữ nhi của hắn, thế nhưng Mục Vân lại có thể cảm giác được, hắn đúng là xem mình như con rể đối đãi.
Một chuyện, nhìn thấu một người.
Mục Vân biết, Vương Chí Kiệt đã coi hắn là thành thân nhân của mình.
- Tiểu tử ngươi, Thạch Trung Nguyên kia có thể sẽ đưa linh tinh tới, thế nhưng Thánh Vũ Dịch này chắc chắn không thể nào dễ dàng đưa ngươi ngũ ức linh tinh như vậy được!
- Ừm!
Thánh Vũ Dịch này, giỏi về tâm kế, khuất nhục lớn như thế, sao hắn lại có thể tiếp nhận.
- Nhạc phụ yên tâm, ta có biện pháp!
- Ngươi có biện pháp? Ngươi có cẩu thí biện pháp, nhưng mà chỉ cần Thánh Vũ Dịch không đến, có lão quỷ kia giúp ngươi, sẽ không xảy ra vấn đề, thế nhưng ngươi phải cẩn thận Bạch Trảm Phong, kiếm thuật cao siêu, kiếm thế cường đại, không được chủ quan!
Vương Chí Kiệt tràn đầy lòng tin nói:
- Nếu Thánh Vũ Dịch dám bước vào địa bàn Tam Cực điện, đó chính là phá hư quy củ của bát đại thế lực, nhưng những người khác rất có thể sẽ còn đến!
- Ừm!
Vương Chí Kiệt lại dặn dò Mục Vân vài câu, lúc này mới rời khỏi.
Sau khi trấn an đám người, bóng người Mục Vân biến mất trong Đông Vân thành, ai cũng không biết đi nơi nào.
- Vân ca, chàng muốn làm cái gì?
Nội thành Đông Vân thành, trên một đường phố thưa thớt người qua lại, Mục Vân mang theo Vương Tâm Nhã, đi tới đi lui, thỉnh thoảng cất đặt đại lượng linh tinh vào nơi nào đó, hoặc là một ít linh kiếm, còn có cái khác đủ loại vật liệu loạn thất bát tao.
Nhưng mỗi một món đều là bảo bối vô cùng quý giá, ngược lại làm cho Vương Tâm Nhã rất không hiểu rõ!
- Kết trận!
Mục Vân mỉm cười, kéo tay nhỏ của Vương Tâm Nhã, đi tới chỗ kế tiếp.
- Kết trận?
- Đúng, thế nào? Không biết đại trận sao?
Vương Tâm Nhã gật đầu nói:
- Ta biết đại trận, Tam Cực điện cũng là đại trận, thế nhưng trận pháp kia, chỉ là bày lung tung, thật ra chỉ là phòng ngừa một ít hạng giá áo túi cơm len lén lẻn vào trong Tam Cực điện để trộm phá thôi, võ giả Niết Bàn cảnh chân chính thì căn bản không phòng được.
- Không sai! Cho nên, ta muốn kết trận là đại trận có thể bảo vệ tốt khỏi cường giả Niết Bàn cảnh!
Cái gọi là trận pháp, so với chức nghiệp luyện đan sư, luyện khí sư còn phức tạp hơn.
Chỉ là, ở trên Thiên Vận đại lục, này trận pháp cũng không có hệ thống, cũng không có trận pháp đại sư chuyên môn để kết trận.
Trận pháp sư cường đại dựa vào các loại thiên tài địa bảo, có thể xảo diệu kết hợp thiên địa lực lượng, chế tạo một tòa thành trì vững như thành đồng.
Chỉ là những thứ này, tại Thiên Vận đại lục cũng không có hệ thống, nhưng ở trong ba ngàn tiểu thế giới, chính là hình thành một hệ thống.
Trận pháp sư cường đại có địa vị còn cao quý hơn luyện đan sư và luyện khí sư một ít.
Trận pháp cỡ nhỏ, ngăn địch giết người, trận pháp cỡ lớn hộ sơn bảo đảm môn, càng cường đại hơn thì chính là thiết thành.
Thân là Tiên Vương, Mục Vân sở tập không nhiều pháp, nhưng ở trên Thiên Vận đại lục này, tri thức trận pháp của hắn vẫn đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận