Vô Thượng Thần Đế

Chương 1259: Ngươi có thể ngậm miệng không? (2)

- Ừm!
Diệp Thu trả lời:
- Tòa đại điện này hoàn toàn khác biệt với các cung điện khác bên trong toàn bộ Khổ Thiên điện, hơn nữa còn có cấm chế, chỉ sợ tuyệt đối có mờ ám, cho nên diệu Tôn Giả mang theo chúng ta chuẩn bị phá vỡ.
- Bất quá về sau Ma Kiệt Luân và Phương Thông Không cũng tới, mọi người chạm mặt, thế bắt đầu đánh lên, thế nhưng về sau giảng hòa, cùng nhau phá điện.
- Nhưng ai biết nghiệt súc này thế mà đột nhiên xuất hiện, cho nên tam đại Tôn Giả chuẩn bị liên thủ ngăn cản nghiệt súc, chúng ta phá trận.
Nghe được Diệp Thu nói, Mục Vân nhìn về phía trước.
Toàn bộ đại điện, từ bên ngoài nhìn, cũng chỉ cao hơn đại điện phổ thông trăm mét, nhưng toàn bộ bốn phía đại điện lại tràn ngập ra từng đạo ánh sáng thần kỳ, để người hoa mắt.
Mà giờ khắc này, võ giả tam đại tiểu thế giới cùng với đám người Huyết Minh liên thủ lại, hợp lực đánh phá cấm chế phía trên cung điện kia.
Mấy trăm người liên thủ, thế nhưng cấm chế chẳng những không có suy yếu, ngược lại đang không ngừng tăng cường.
- Dừng tay!
Nhìn cấm chế, Mục Vân quát to.
- Làm sao vậy, sư tôn?
Thấy cảnh này, Diệp Thu, Huyết Vô Tình bọn người nhìn Mục Vân, đều không rõ ràng cho lắm.
- Chiếu theo tốc độ của các ngươi, căn bản không có khả năng phá vỡ đại trận.
Mục Vân im lặng nói:
- Các ngươi không nhìn thấy, tốc độ đại trận khép lại còn nhanh hơn so với tốc độ các ngươi phá tan cấm chế à?
Trong nháy mắt đám người Huyết Minh dừng tay, mấy người nhìn lại, lúc này mới phát hiện, địa phương vừa rồi bọn hắn phá vỡ giờ phút này thế mà đang chậm rãi tụ hợp.
- Cái này...
Những người khác cũng phát hiện chỗkhông bình thường, trợn mắt hốc mồm.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tứ Phương tiểu thế giới Thanh Bàng thấy cảnh này, mở lời.
- Làm sao bây giờ, tự mình không nghĩ biện pháp sao?
Ma Thiên Đại Đế khẽ nói:
- Ngươi vừa rồi cắt đuôi Thôn Thiên Hổ, muốn kéo ta và thiếu chủ đệm lưng, không phải rất thông minh?
Nghe đến lời này, Thanh Bàng nói thầm một tiếng gì đó, không có mở miệng phản bác.
- Ba vị, các ngươi cũng không cần liên hợp chống lại Thôn Thiên Hổ!
Mục Vân giờ phút này lại nhìn ba người, cười nói.
- Tiểu tử thúi, ngươi có thời gian rảnh nói nhảm, còn không bằng nghĩ một chút biện pháp như thế nào phá trận đi.
Phương Thông Không hừ một tiếng, bất mãn nói.
- Ta đang nói biện pháp đây! Ngươi đừng có cắt lời ta được không?
Mục Vân lại là hừ một tiếng nói:
- Không có các ngươi ba người, chúng ta căn bản không phá nổi cấm chế.
- Ý của ngươi là ba người chúng ta đi phá cấm chế, các ngươi ngăn cản Thôn Thiên Hổ?
Phương Thông Không lần nữa nói:
- Ngay cả ba người chúng ta đều khó khăn lắm mới ngăn cản được gia hỏa này, để các ngươi đi cản, còn không phải chịu chết.
- Ta nói ngài có thể ngậm miệng không?
Mục Vân thực sự nhịn không được, quát:
- Nghe ta nói hết? được chứ?
- Ngươi nói!
Phương Thông Không cũng chịu đựng tức giận trong lòng mình, nhìn Mục Vân nói.
- Các ngươi ba vị có thể ngăn cản được Thôn Thiên Hổ, chúng ta không được, thế nhưng chúng ta cũng không thể phá vỡ đại trận.
Mục Vân trầm ngâm nói:
- Đã như vậy, cũng chỉ có một biện pháp, để nó đến phá trận.
Mục Vân vừa dứt lời, chỉ vào Thôn Thiên Hổ.
- Nó?
Phương Thông Không khẽ quát một tiếng:
- Tiểu tử, ngươi trêu đùa chúng ta à? Nó có thể trợ giúp chúng ta phá trận sao?
- Diệu!
- Biện pháp tốt!
Mục Vân vừa dứt lời, Ma Kiệt Luân và Diệu Thiến hai người lại nhẹ gật đầu, trong mắt đầy tán thưởng.
Biện pháp tốt?
Phương Thông Không nghe đến lời này, sững sờ.
- Thôn Thiên Hổ bị ba người các ngươi ngăn cản, nhất định phẫn nộ, hiện tại, nó đã rất phẫn nộ, đã như vậy, ba người các ngươi cứ điên cuồng tấn công, dẫn tới nó công kích ngược lại, đợi đến khi hội tụ phản kích mạnh nhất, ba người các ngươi nhịn không được, tránh ra, để công kích rơi xuống phía trên cấm chế đại điện.
- Tá lực đả lực.
- Chính xác mà nói, mượn lực phá điện.
Nghe đến lời này, Phương Thông Không cũng nhịn không được nhẹ gật đầu.
Đây quả thật là một biện pháp duy nhất.
- Thông Không Tôn Giả, nếu ngươi không đại hống đại khiếu, sớm một chút áp dụng biện pháp, chỉ sợ sớm đã phá đại trận.
- Hừ!
Nghe đến lời này, Phương Thông Không chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hắn cũng không biết vì cái gì, mình vừa nhìn thấy Mục Vân, cả người sẽ không được đương nhiên, tức giận không tự chủ được.
Mục Vân nhìn Phương Thông Không, trong lòng càng cười lạnh.
Nếu như lão già này biết Chu Xảo Nhi và Huyền Kiệt đều chết rồi, chỉ sợ hiện tại càng hận không thể một bàn tay chụp chết mình.
- Tốt, tất cả mọi người đã hiểu rõ, vậy chuẩn bị kỹ càng, các ngươi tiếp tục đánh nghi binh phá trận, để Thôn Thiên Hổ này càng ngày càng sốt ruột, ba người chúng ta bất cứ lúc nào cũng sẽ lui ra, các ngươi cũng chuẩn bị kỹ càng tránh né công kích của nó.
- Tốt!
Lập tức, phân công minh xác, tam đại Tôn Giả vọt thẳng ra.
Thôn Thiên Hổ vốn đang ngăn cản đám người khác đến gần, giờ khắc này nhìn thấy tam đại Tôn Giả thế mà còn dám lao thẳng tới nó, lông trắng toàn thân lóe sáng, vọt ra.
- Tiểu súc sinh, nhận lấy cái chết.
Phương Thông Không sớm đã bị súc sinh này áp chế đến mức giận không kìm được.
Giờ phút này nếu vì dẫn Thôn Thiên Hổ nổi giận, hắn đương nhiên dùng hết toàn lực công kích.
Một tay vung đi, bốn đạo ấn ký lao ra.
Bốn đạo ấn ký, hóa thành Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ bốn hư ảnh to lớn, thanh thế mở ra lao thẳng tới chỗ Thôn Thiên Hổ.
Nhìn thấy bốn đạo hư ảnh đánh tới, toàn bộ con mắt Thôn Thiên Hổ mang theo ánh sáng mới lạ, một móng vuốt đập lên.
Một tiếng “bang” vang lên, một cái bóng mờ nổ tung.
Nhưng Thôn Thiên Hổ kia bị đau, móng vuốt cũng nổi lên một chút sưng đỏ.
Tựa hồ không nghĩ tới hư ảnh này nhìn chơi rất vui này thế mà có lực lượng bá đạo như vậy, Thôn Thiên Hổ có chút không vui, há miệng to một cái, nuốt đạo hư ảnh thứ hai kia vào trong bụng.
Ùng ục một tiếng, phần bụng Thôn Thiên Hổ lúc này bỗng nhiên gia tăng một vòng, chỉ là đột nhiên, một tiếng ợ vang động vang lên, Thôn Thiên Hổ nấc một cái, nhìn hai đạo hư ảnh trước người, cũng không dám nuốt loạn.
Tựa hồ nuốt hư ảnh để cả người nó cũng khó có thể chịu đựng.
- Tiểu súc sinh, tiếp tục nuốt, tiếp tục nuốt đi.
Nhìn thấy Thôn Thiên Hổ bày ra bộ dáng không biết nên khóc hay cười, Phương Thông Không lạnh lùng hừ hừ.
Rống...
Nhưng trong nháy mắt Phương Thông Không vừa dứt lời, một tiếng nổ vang vang lên.
Tiếng lốp bốp ngay sau đó nổ ra.
Một cái móng vuốt của Thôn Thiên Hổ lúc này hóa thành to ngàn mét, một móng vuốt quét ngang ra.
Lập tức, hai hư ảnh còn sót lại triệt để vỡ nất.
Sắc mặt Phương Thông Không trắng nhợt, thầm mắng một tiếng.
Ngay tại giờ phút này, thân ảnh Diệu Thiến đại sư lóe lên, chẳng biết lúc nào, trong tay xuất hiện hai thanh lưỡi dao, phá toái hư không, đâm tới phần bụng Bạch Hổ.
Phần bụng có thể nói là nơi yếu nhất của Thôn Thiên Hổ.
Chiêu này mặc dù nằm ngoài dự đoán của Thôn Thiên Hổ, nhưng nó kịp phản ứng, đánh ra một trảo.
Đinh một tiếng vang lên, một trảo của Thôn Thiên Hổ đánh bay một cây chủy thủ, thế nhưng một khác chủy thủ kia lại xuyên qua trảo phong, bắn vào phần bụng của Thôn Thiên Hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận