Vô Thượng Thần Đế

Chương 1252: Ba cái hộp gấm

Một tiếng “bang” vang lên, Mục Vân giật mình, cảm giác được cánh tay của mình đụng phải ngực người khác.
Chỉ là hai người mỗi người trong lúc quay người, hai thân ảnh kéo ra.
Thế nhưng vừa kéo ra, Mục Vân phát hiện, mình căn bản không cảm giác được của bất kỳ khí tức gì người phía trước.
Mà cùng lúc đó, một người bên kia là giữ im lặng, giữa hai người, sợ bị đối phương phát hiện hành tung của mình, mỗi một người đều cẩn thận từng li từng tí.
Bước chân Mục Vân khẽ nhúc nhích, dần dần, bắt đầu tiếp tục tiến lên về phía mình sớm định ra phương hướng.
Trong bạch vụ, tầm nhìn chỉ là ở khoảng cachs xòe bàn tay ra trong nháy mắt đó thôi.
Mà thị lực không cách nào tới, linh hồn lực lúc này càng như ở trong nước bùn, căn bản không có nửa điểm sử dụng.
Lúc này có khả năng dựa vào cũng chỉ là sự phản ứng nhạy cảm.
Nhưng dần dần, theo Mục Vân tiến lên, lại đi đến trước một tòa cung điện, nhưng phàm là vị trí cung điện tồn tại, cách trăm mét đã có thể nhìn thấy, những bạch vụ kia nhượng bộ, căn bản không tới gần.
Mục Vân hơi chút suy nghĩ, cất bước tiến vào bên trong đại điện.
Giờ khắc này, bên trong đại điện, chỉnh thể mà nói, tương đối an toàn hơn một ít.
Thôn Thiên Hổ sẽ không đến mức vén úp sấp toàn bộ hết thảy đại điện bên trong Khổ Thiên điện.
Hơi chút trầm tư, Mục Vân vẫn tiến vào bên trong đại điện.
Một tiếng cọt kẹt vang lên, bá bá bá...
Trong nháy mắt, Mục Vân cảm giác được bảy ánh mắt đang phóng thẳng đến mình.
Bốn ánh mắt trước, rõ ràng là cùng một bọn.
Ba ánh mắt sau lại là cùng một bọn khác.
- Này, thật vừa đúng lúc, Mục Vân, không nghĩ tới đều có thể gặp được ngươi ở nơi này, ngươi thật đúng là xui xẻo.
Trong bốn thân ảnh kia, một thân ảnh bước ra một bước, nhìn Mục Vân, trên mặt mang theo cười lạnh.
- Ngươi là....
Ánh mắt Mục Vân rơi vào thanh niên thân mang võ phục màu tối trước mắt lại là nhíu nhíu mày.
- Phốc...
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, bên trong ba đạo nhân ảnh khác, một nữ tử lại nhịn không được bật cười.
Mà sắc mặt thanh niên kia lúc này cũng trở nên dị thường xấu hổ.
- Ta chính là đệ tử kiệt xuất của Huyền Vũ môn.
Nhìn Mục Vân, nội tâm Huyền Kiệt phiền muộn tới cực điểm.
Tại nơi này nhìn thấy Mục Vân, thực sự quá làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng thế giới chính là nhỏ như vậy.
Giờ phút này Mục Vân gặp được hắn, tính Mục Vân không may.
Ai biết, gia hỏa này căn bản không có nhớ được mình.
Còn vô duyên vô cớ bị võ giả Cự Ma tiểu thế giới chê cười một phen.
Chỉ là giờ phút này Mục Vân nào nghĩ nhiều như vậy, người trước mắt, hắn đúng là không biết.
Tứ đại thiên tài Tứ Phương tiểu thế giới, lúc ấy hắn chỉ thấy Bạch Thương nhảy ra, một vẻ muốn ăn đòn, những người khác, hắn thật đúng là không có lưu ý.
- Nha...
Mục Vân đột nhiên nhìn Huyền Kiệt, chỉ chỉ nói:
- Ta biết, ngươi là Thanh Nghịch Vân của Thanh Long tông.
Nghe đến lời này, trên mặt Huyền Kiệt lúc đầu xuất hiện một tia đắc , nháy mắt bị Mục Vân giội tắt.
- Ngươi đây là muốn chết.
Nhìn Mục Vân, Huyền Kiệt lạnh lùng nói.
- Xảo Nhi, hai người chúng ta cùng tiến lên, giết hắn.
Huyền Kiệt nhẹ giọng quát với một nữ tử bên người.
- Huyền Kiệt, không được phá hư đại sự.
Chu Xảo Nhi giờ phút này đứng ra, nhìn Mục Vân nói:
- Đừng quên trong này có ba cái hộp gấm.
Nhắc đến lời này, Huyền Kiệt cũng hơi hơi sững sờ.
Ba người Ma tộc tiểu thế giới giờ phút này trên mặt cũng là ra ý cười nghiền ngẫm.
- Mục minh chủ, chào ngươi! Ta gọi Kiệt Địch, nghe đại danh đã lâu!
Bên trong ba người Ma tộc, một tên nam tử thân hình cao lớn đi ra.
- Xin chào!
Kiệt Địch ha ha cười nói:
- Thiếu chủ nhà ta lần này đặc biệt dặn dò, nếu gặp được Mục minh chủ, có thể liên thủ cùng Mục minh chủ, Kiệt Địch ta cũng tin tưởng Mục minh chủ làm người.
- Ừm?
Mục Vân không khó nhận ra, Kiệt Địch là cảnh giới Sinh Tử cảnh ngũ trọng, thế nhưng hai người sau lưng đều là cảnh giới Sinh Tử cảnh tam trọng.
Mà Huyền Kiệt, Sinh Tử cảnh ngũ trọng, Chu Xảo Nhi là Sinh Tử cảnh tứ trọng, hai người đằng sau, cảnh giới Sinh Tử cảnh tam trọng.
Võ giả Tứ Phương tiểu thế giới tương đương với Cự Ma tiểu thế giới trống rỗng thêm ra tới tứ trọng Sinh Tử cảnh giúp đỡ.
Cho nên, Kiệt Địch này hẳn là nghĩ mình sẽ giúp hắn.
- Trên bàn trà có ba cái hộp gấm, mà kim quang lóng lánh, có thể là bảo bối, chỉ là người Tứ Phương tiểu thế giới quá bá đạo, một cái cũng không muốn cho chúng ta, không bằng chúng ta liên thủ, ngăn lại bọn hắn.
Kiệt Địch nói ra mục đích chân chính.
- Không có vấn đề.
Mục Vân ha ha cười nói:
- Mà ta cũng xác thực rất hiếu kì, bên trong hộp gấm này đến cùng là bảo bối gì!
- Ngươi...
Nhìn thấy Kiệt Địch thế mà đem Mục Vân kéo vào băng, sắc mặt Huyền Kiệt tái xanh.
Mục Vân không ở nơi này, ba người Kiệt Địch tuyệt đối không phải đối thủ của bên mình.
Nhưng bây giờ thêm một Mục Vân, bọn hắn lại ngược lại rơi vào hạ phong.
Thực lực Chu Xảo Nhi không kém Bạch Thương bao nhiêu, Mục Vân có thể một quyền đánh Bạch Thương gần chết, Chu Xảo Nhi tất cũng không phải là đối thủ của Mục Vân.
- Lần này tiện nghi các ngươi, ba cái hộp gấm, một phương một cái! Như thế nào?
- Ta đương nhiên không có ý kiến!
Kiệt Địch biết thỏa mãn.
Nếu như Mục Vân không ở đây, hắn có khả năng một kiện đều không vớt được.
- Ta không ý kiến.
Mục Vân còn không biết bên trong hộp gấm kia chứa cái gì, dứt khoát hiện tại trước ổn định Huyền Kiệt, nếu như là bảo bối tốt, hắn không ngại đoạt.
Dù sao cùng Tứ Phương tiểu thế giới đã là không chết không thôi, không có gì cần che che lấp lấp.
- Đã như vậy, mọi người hiện tại động thủ đi.
Huyền Kiệt hừ một tiếng, đi ra phía trước.
Mà đổi thành một bên, Kiệt Địch cũng đi ra.
Hai người nhìn Mục Vân.
Mục Vân mỉm cười, xem như hiểu rõ.
Hai phe này đều ba bốn người, một người xuất thủ, người còn lại gặp huống không ổn, có thể tùy cơ ứng biến.
Bọn hắn đều không yên lòng mình, cho nên phá ấn, nhất định phải để cho mình xuất thủ.
Lắc đầu, Mục Vân tiến lên.
Một tay đưa ra, chân nguyên hùng hậu lúc này khuếch trương.
Mà đổi thành một bên, Huyền Kiệt cùng Kiệt Địch nhìn thấy Mục Vân xuất thủ, cũng tiến lên một bước, bắt đầu phát lực.
Ba người liên thủ công kích ấn pháp, dần dần, ấn pháp bắt đầu xuất hiện vết tích vỡ vụn.
- Thêm chút sức!
Mắt thấy hộp gấm sắp tới tay, Huyền Kiệt khẽ quát một tiếng, trong mắt đầy kinh hỉ.
Giờ khắc này, tiến thêm một bước liền có thể thu hoạch được thành công.
Lui một bước, nói không chừng sẽ thất bại.
Chỉ kém một tia cuối cùng.
Ba người giờ phút này triệt để phát lực.
Răng rắc!
Ấn pháp xuất hiện một vết nứt, khuếch tán ra.
Tiếng lốp bốp vang lên, hai thân ảnh không chút do dự, phi thân đi tới phía trước.
Mục Vân càng không thua bao nhiêu, liền xông ra.
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, dị biến phát sinh.
Chu Xảo Nhi vẫn đứng không nhúc nhích giờ phút này vung tay ngọc lên, một ngân châm màu lửa hồng vọt lao thẳng tới Mục Vân.
Mắt thấy ngân châm đánh tới, Mục Vân biết mình không có biện pháp tránh né.
Bạn cần đăng nhập để bình luận